BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 72826)
(Xem: 62104)
(Xem: 39203)
(Xem: 31058)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

MẠT LỘ 07 – Cướp đất lần thứ nhất

16 Tháng Chín 201512:00 SA(Xem: 1038)
MẠT LỘ 07 – Cướp đất lần thứ nhất
54Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
54
Gã tên là Akinari, một thằng lõi đời. Gã đến Việt Nam với rất nhiều lợi thế: lương tháng 10 ngàn đô, làm trưởng văn phòng đại diện công ty Yashi tại thành phố HCM. Gã mới bốn mươi tuổi, có vợ con nhưng đang ở xa ngàn dặm, gã có quậy cỡ nào ở cái đất Giao Chỉ này thì mụ vợ cũng đếch biết, mà có biết cũng chẳng làm gì được.

Tám giờ sáng gã đến văn phòng, hơi thở còn mùi rượu. Nhân viên phục vụ đem cho gã một ly cà phê sữa nóng. Gã uống thay cho bữa ăn sáng. Gã vừa làm việc vừa ngủ gục. Mặt úp trên bàn, hai chân dạng ra. Nhiều lúc gã quên đóng khóa kéo quần.

Sau lưng gã có một cái tủ lạnh. Mười hai giờ trưa gã ra lệnh cho nhân viên nghỉ rồi mở cửa tủ lạnh lấy gói mực nang sống xắt lát sẵn, bịch ớt tươi quả to như ngón tay. Và một chén nước tuơng. Gã ăn mực sống, chấm nước tương và nhai ớt như nhai cà-rốt.

Đó là bữa ăn trưa của gã.

Buổi tối mới là lúc đàn quỷ sứ ma vương trong con người gã sổng chuồng. Con quỷ đói dẫn gã vô một nhà hàng sang trọng. Gã gọi một đĩa bít-tết, hai cái đùi gà quay với dĩa xà-lách trộn dầu dấm. Bữa tối của gã thường là 100 đô la Mỹ. Con quỷ đói đứng hầu một bên, lưỡi thè ra, dài tới ngực, nước miếng nhỏ giọt, nhưng chưa chạm đất đã bốc khói. Gã chừa lại mấy mảnh vụn bánh mì và vài miếng thịt bò nhỏ nhưng con quỷ đói tuy miệng thì to, lưỡi thì dài mà cổ họng thì nhỏ như cọng rơm nên không thể nuốt bất cứ thứ gì trừ nước bọt của nó. Vì thế mà suốt hàng ngàn năm nay nó vẫn là quỷ đói.

Sau bữa tối, quỷ đói biến mất. Quỷ dâm dục xuất hiện. Nó màu xanh, nó ốm tong teo, nhưng cái dương vật thì to như trái bí đao và đỏ lòm. Con quỷ này dẫn Akinari tới quán bar. Khi bước vào quán, con quỷ trở nên vô hình, còn gã Akinari thì đi lom khom vì con quỷ đã gỡ cái dương vật của nó, gắn vô giữa hai đùi gã.

Akinari thường chơi rất sộp nên vừa thấy mặt gã đã có bốn em mặc đồ lót chạy đến bao vây.

Akinari quỳ xuống. Bốn chùm lông đen thui, xù lên như kẽm gai, mai phục bốn phía. Gã hả miệng, chòm râu quai nón của gã cũng xù lên. Người gã xoay vòng vòng, tiếp chiêu bốn hướng đông tây nam bắc.

Đó là cuộc vây hãm cuồng loạn và mê đắm mà đêm nào gã cũng đối mặt.

“Đồ nghề” của gã phết đất, căng cứng như một cái bong bóng. Gã nói bằng tiếng Nhật đếch ai hiểu, nhưng các em thì hiểu:

-Sắp bể rồi. Sắp nổ! Sắp nổ!

Bốn cô gái dựng gã dậy, đẩy gã vô sát góc nhà, chỗ có bóng tối. Gã nốc rượu như uống nước lã. Vừa nốc vừa làm tình với bốn cô một lúc.

Lúc gã ngã xuống đất thì người ta kéo gã vô nằm trong một căn phòng có giường nệm. Như thường lệ gã không đem ví tiền, chỉ bỏ trong túi hai trăm đô. Và những con linh cẩu đã xé xác món tiền đó trong chớp mắt.

Đó là một ngày của Akinari.

*

Trong cuộc họp liên tịch ngày hôm sau thì Akinari, đại diện công ty Yashi là người cao nhất, Năm Trung, đại diện chính quyền, là người mập nhất và Minh, giám đốc công ty địa ốc Đại Hưng là người trẻ nhất.

Sáng nay các quan chức này không họp trong phòng mà kéo ra hiện trường, họp đứng.

Khu đất rộng khoảng hai chục hecta gồm có một cái hồ, một sân bóng đá của xã và nhiều hộ dân sinh sống bằng nghề nông.

Ba trăm triệu đô la. Đó là cái giá cho các hạng mục công trình thuộc dự án “Đường cao tốc” mà các vị này đang bàn bạc. Đó là đoạn đường chạy qua một địa hình phức tạp gồm ruộng lúa, ao cá, nhà dân và rừng dừa nước.

Akinari nói:

-Xin nhắc lại: giá đền bù giải tỏa là 100 ngàn đồng VN cho mỗi mét vuông đất. Nếu các anh trả cao hơn thì các anh phải bỏ tiền túi ra đấy.

Năm Trung nói:

-Ông đừng lo. Ở đây chỉ có khoảng hai chục hộ dân. Chúng tôi sẽ làm rất nhanh.

Minh nói:

-Thực ra công trình này tuy nhỏ nhưng rất phức tạp. Nội cái chuyện giải tỏa đền bù không thôi cũng rất gay go rồi. Cái giá 100 ngàn một mét vuông mà các ông quy định đã làm khó cho chúng tôi rất nhiều. Các ông có thấy cái chòi tranh giữa đồng đó không?

-Đó là cái gì vậy? Akinari hỏi.

-Một cái gai trong mắt chúng tôi. Đó là căn hộ duy nhất không chịu dời đi. Không chịu nhận tiền bồi thường.

Rồi Minh ngoắc một cô nhân viên đang đứng xớ rớ gần đó.

-Trúc ơi! Em đi gọi thằng Tài cho anh.

Lát sau Trúc dẫn Tài đến. Giám đốc Minh hỏi:

-Làm việc với lão già đó tới đâu rồi?

-Dạ thưa anh, lão ta đòi gặp anh. Lão không nói chuyện với em.

-Sao các cậu không dùng vũ lực đẩy lão ra khỏi nhà?

-Lão đang sốt rét. Run lập cập.

-Vậy thì càng tốt. Gọi xe cứu thương đến. Thảy lão lên cáng. Chở đi bệnh viện. Chờ xe cứu thương đi khỏi là cho xe xúc nhào tới bứng nguyên căn, dzụt xuống hồ là xong. Hiểu chưa?

-Dạ hiểu.

-Hiểu thì đi làm đi.

Giám đốc Minh vừa ban lệnh xong, day lại thấy mất tiêu Akinari và Trúc.

Lúc đó hai người này đang đứng ngắm bông súng ở bờ hồ. Minh đến gần, hỏi Trúc:

-Nói gì vậy?

-Có biết tiếng đâu mà nói.

-Đi làm việc đi.

Trúc chào hai người đàn ông. Akinari nói:

-Cậu có con bé xinh quá. Nhường cho tớ đi.

Minh nói:

-Không được đâu. Nó dữ lắm.

*

Đợi Akinari lên xe, Minh ra thẳng chỗ căn chòi vì nghe có tiếng cãi cọ và dường như có cả xô xát nữa.

Ông già đang nằm trên giường. Công an và các nhân viên của công ty Đại Hưng đứng quanh giường. Minh xông thẳng vô, quát nạt:

-Sao chưa có xe cứu thương? Nãy giờ tụi bay làm gì?

-Thưa anh, ở đây sình lầy quá xe không vô được.

Minh đá đít anh chàng vừa nói:

-Mày không biết vác cái cáng vô đây hả? Đi lẹ lên!

Hai nhân viên bước ra khỏi nhà. Minh đến cạnh ông lão, sờ lên trán thấy nóng rực.

-Bác này, Minh nói, bác nên chấp hành lệnh của nhà nước. Đây là việc công ích. Nhà nước sẽ biến vùng đồng ruộng sình lầy này thành một khu đô thị văn minh hiện đại. Đó là việc tốt quá đi chứ. Sao bác lại chống đối?

-Tôi không chống. Nhưng giá đền bù thấp quá tôi không thể kiếm nổi một chỗ ở.

-Đền bù như thế là hợp lý. Tụi cháu đã tính toán rất kỹ. Có tình có lý. Bác có hai ngàn mét vuông ruộng ngập nước, vùng trũng. Nhà nước đền cho bác một trăm ngàn một mét vuông là phải rồi. Tính ra bác cũng được 200 triệu. Bác ra ngoại ô cất được cái nhà. Ngon ăn. Còn muốn gì nữa.

-Nhưng tôi lấy đất đâu để làm ruộng? Rồi con cháu tôi đang đi làm. Đang đi học ở thành phố, bây giờ bắt chúng về vùng quê bơ vơ lạc lõng. Làm sao?

-Vậy thì bác nhận một cái nền nhà 100 mét vuông. Được chưa?

Ông già cười méo miệng:

-Đất của tui rộng hai ngàn mét vuông, bây giờ cậu đổi cho tôi một cái nền 100 mét vuông. Sao cậu khôn quá vậy?

Giám đốc Minh nhổ nước bọt:

-Đù má. Không nói chuyện với thằng cha già này nữa. Đem cáng về chưa?

-Dạ có ngay, sếp!

Thế là:

Người nách thước, kẻ tay đao.

Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.

Hai thằng nhân viên lực lưỡng xông tới, một thằng nắm hai vai, một thằng nắm hai cổ chân, nhấc bổng ông già lên, ném qua cáng. Ông già la to:

-Bớ làng xóm! Ăn cướp!

Rồi ông tụt cái quần xà loõng của mình xuống, nhưng không phải để khoe “của quý” (vì nó đen thui và thun lại như con sâu róm) mà để lấy ám khí giấu trong háng.

Lão xuất chiêu quá bất ngờ nên Minh tránh không kịp. Anh ta bị cấy “sinh tử phù” ngay giữa mặt. Nó không trong trẻo như loại vaccin của chưởng môn Hư Trúc mà có màu vàng sậm, vừa tanh vừa chua. Bọn tả hữu đứng bên cạnh giám đốc Minh đều bị vướng loại nước đái mèo hảo hạng ấy, hả miệng ói thốc tháo. Tất cả đều tháo chạy.

Lão già đắc chí vỗ tay cười ha hả. Tiện tay cởi phăng cái quần, ở truồng tồng ngồng chạy ra khỏi nhà. Lão la:

-Nhà báo đâu? Chụp hình đi! Quay phim đi. Tụi nó cướp đất. Cướp luôn cả cái quần xả loõng rồi!

Nhưng mọi người đã bỏ đi hết.

*

Ba Trần bấm máy gọi Minh:

-Mày làm cái trò gì vậy?

Bên kia đầu dây:

-Con chỉ thực hiện lệnh cưỡng chế của nhà nước.

-Cưỡng chế gì mà như ăn cướp?

-Hồi ba còn làm giám đốc, chính ba cũng đã từng cưỡng chế…

-Nhưng tao không bắt người thô bạo như mày.

-Thô bạo hay không thô bạo thì cũng là… Mình không nhanh tay thì công ty khác nó cũng nhào vô cướp. Đằng nào cũng cướp. Chuyện đó ba biết mà. Chẳng qua ba làm bộ đạo đức mà thôi.

Minh tắt máy, tắt luôn nguồn điện thoại. Lúc ấy hắn đang ăn trưa với Trúc trong một nhà hàng.

-Em thấy không? Ngày trước ở Vị Thủy ăn mặc lèng xèng, cơm thì dọn trên bộ ván ọp ẹp, chỉ có một nêu cá kho mặn và đĩa rau luộc. Bây giờ ăn uống sang trọng như vầy, chẳng phải đổi đời sao?

Trúc nói:

-Chỉ đổi được cái vỏ. Một cái quần jeans, mấy cái áo pull. Vẫn đi xe buýt. Điện thoại thì chưa có. Cơm thì lâu lâu mới ăn với anh được một bữa (nhờ quen biết) còn thì vẫn cơm bình dân, mì gói.

Minh nốc rượu mạnh.

-Trúc này, lúc nãy thằng Nhật nó làm gì em vậy?

-Chưa thấy thằng nào dê như nó. Cứ xáp xáp vô, sờ vai, vuốt mông.

-Sao em lại theo nó ra bờ hồ?

-Em tưởng nó cũng lịch sự. Mà anh hỏi chi vậy?

-Anh tức.

-Sao tức?

-Vì anh thương em.

Minh nắm cổ tay Trúc, giữ chặt.

-Ở chỗ đông người, anh làm gì kỳ vậy?

Minh buông ra. Lại nốc rượu. Lát sau:

-Hay là mình tìm chỗ nào yên tĩnh. Anh có chuyện muốn nói với em.

-Chỗ nào?

-Trong khách sạn chẳng hạn.

-Ông đi một mình đi.

Trúc xô ghế đứng dậy. Minh níu cái túi xách.

-Nói nghe này.

-Nói gì, nói đi!

-Anh thương em.

-Thôi, dẹp!

-Em có vẻ đẹp hoang dã.

-Đừng ca vọng cổ!

-Giống người mẫu.

-Thấy gớm.

-Người mẫu mà chê hả?

-Chê.

Cuộc nói chuyện cứ tiếp tục lừng khừng kiểu đó khiến Minh chán. Họ trở về công ty.

ĐÀO HIẾU

(còn tiếp)

Nguồn Lề Trái
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn