Thấm thoát một năm đã trôi qua,
Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày cách đây 1 năm, ngày 26/6/2014, tôi phải lăn tay ký giấy ‘đặc xá’ để rời khỏi nhà tù. Cái ngày mà tôi phải cố giấu nước mắt vì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy trìu mến yêu thương của chị Mai Thị Dung lúc chia tay.
Đó cũng là cái ngày tôi cảm thấy chua xót khi ra đi bỏ lại chị một mình nơi chốn lao tù bệnh tật mà không được ai đoái hoài đến mạng sống. Tôi đã luôn day dứt về chị suốt trên quãng đường rời khỏi cánh cổng trại giam.
Trên chuyến xe áp tải về Di Linh, tôi lại tiếp tục nghĩ rất nhiều về chị Mai Thị Dung, về hai anh Hùng và Chương, về những người bạn tù cùng sống, cùng chia sẻ ngọt bùi với tôi trong những tháng ngày đã qua.
Tôi hồi hộp mong gặp người ba, người anh, người chị cùng các cháu của mình. Những cảm xúc đan xen khó mà diễn tả được. Tôi biết đó sẽ là những cảm xúc sẽ không thể quên trong cuộc đời.
Con đường dẫn về nhà tôi sao lạ quá. Cái cổng nhà dần dần hiện ra, nó cũ kỹ nhiều so với trước. Ba tôi già nua với mái tóc bạc nhiều, đôi mắt sâu đầy vết chân chim của ba đang hóng từ đằng xa.
Rồi các chị tôi, người thì cởi đôi giày tôi vứt đi, người đốt lò than bắt tôi nhảy qua nhảy lại đến chín lần, các cháu thì nhìn tôi trong đôi mắt tròn xoe trong trẻo của tuổi thơ.
Thật hạnh phúc. Tôi được đắm chìm trong vòng tay của gia đình. Tôi được nghe giọng của mẹ với tiếng khóc vỡ òa.
Đã qua rồi những vất vả nặng nhọc mà gia đình phải khệ nệ xách giỏ đi thăm nuôi. Đã qua rồi những tháng ngày mẹ phải vất vả bôn ba khắp nơi kêu cứu cho tôi.
Đã qua rồi sự mòn mỏi chờ đợi. Con của ba má đã trở về!
Suốt đêm hôm đó tôi đã trằn trọc không thể ngủ được. Tôi nhớ cảnh chị Dung phải đi lại khó khăn mà xót ruột, tôi nhớ hai anh Hùng và Chương. Rồi suy nghĩ hai anh hiện đang ra sao, sắp tới tôi sẽ làm gì?…
Tôi nhớ đến bà Dương Thị Tròn với cái miệng móm mém. Những lần bà bị lên tăng xông đến số hai trăm khiến cả phòng ai cũng lo lắng. Tôi nhớ cô Đỗ Thị Hồng với căn bệnh mà tôi chằng biết là bệnh gì, chỉ biết mỗi lần lên cơn sốt tôi lại càng xót xa. Giờ số phận họ đang thế nào?
Rồi tôi nhớ cả những người bạn tù hình sự luôn sống cùng tôi, cùng sẽ chia và bảo ban nhau sống tốt, cùng giúp đỡ nhau từng gói mì tôm.
Tôi nhớ cả khi tôi hay trêu ghẹo các cô lớn tuổi làm các cô cười vui, những lần động viên tinh thần cho những bạn tù đang phải đốt cháy niềm tin cuộc sống, đôi lúc tôi cũng trở thành một cô giáo bất đắc dĩ trong tù. Ôi, đủ chuyện để nhớ!
Ngày hôm ấy, rất nhiều người đến thăm mà tôi cũng không hề biết là ai. Họ đến đông lắm, tôi ngỡ ngàng và ngạc nhiên rồi hỏi: “Sao lạ thật. Không thể tin vào mắt mình?”
Những bó hoa tươi, những nụ cười, ánh mắt nhìn tôi và nghe kể chuyện. Họ là những thanh niên với nhiệt huyết tràn đầy.
Tôi thấy vui mừng và hạnh phúc vì có những em dù trẻ hơn tôi, nhưng họ lại có những hiểu biết và lý luận sắc bén mà tôi cảm thấy rất nể phục. Những ống kính quay vào nhiều đến mức tôi cũng chằng biết đang nhìn vào cái máy ảnh nào.
Lòng cảm thấy ấm áp và cảm động. Nhưng điều quan trọng hơn đó là sự thay đổi mà tôi từng hằng mơ ước. Phong trào hôm nay đã lớn mạnh, nhiều người trẻ đứng lên tranh đấu cho đất nước sớm có tự do dân chủ và bảo vệ lãnh thổ mà ông cha ta đã gầy dựng.
Rồi tôi lại được ôn lại những kỷ niệm với những cô chú trong tổ chức Lao Động Việt. Tất cả chúng tôi cùng cười rồi cùng khóc. Thật hạnh phúc và ấm áp biết bao nhiêu. Trong suốt những năm tháng tù đày, tôi đã nhớ họ biết nhường nào.
Những điều tuyệt vời ấy đã trở thành động lực cho tôi, nhắc nhở tôi không được chùn bước và cố gắng không ngừng. Tôi luôn hy vọng và tràn đầy niềm tin yêu.
Tôi mơ một ngày tươi sáng trên Việt Nam với người dân cùng hát bài ca khải hoàn.
Tôi mơ được đứng cạnh cùng hai anh Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương, những người cộng sự tuyệt vời và ôm chầm nhau trong hạnh phúc.
Những điều mơ ước cũng sớm qua đi và hiện tại hiện ra trước mắt. Tôi biết mình sẽ phải bắt tay ngay vào công việc để biến giấc mơ thành hiện thực.
Trong một năm qua, tôi đã luôn tự nhắc nhở với lòng là phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Xin cảm ơn cuộc đời, cảm ơn những người bạn luôn đồng hành và ủng hộ tôi trên con đường gian nan này. Tôi cũng luôn tự nhắc nhở rằng, bản thân tôi may mắn hơn những tù nhân lương tâm khác, do đó tôi phải có trách nhiệm tiếp tục đấu tranh và không bao giờ lùi bước. Các bạn đừng chùn bước, hãy sống với lý tưởng của mình. Và tôi chắc chắn, sẽ không ai bỏ rơi các bạn.
26/06/2014 - 26/06/2015
Đỗ Thị Minh Hạnh
Gửi ý kiến của bạn