BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 72826)
(Xem: 62104)
(Xem: 39203)
(Xem: 31058)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Lá thư Canada: ĐƯỜNG HẠNH PHÚC

24 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 1092)
Lá thư Canada: ĐƯỜNG HẠNH PHÚC
51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
51
Canada sắp vào thu. Mới hôm nào nắng hè chói chang, nhà nhà náo nức trồng hoa trồng rau, người người náo nức đi cắm trại, đi tắm biển. Mới ngày nào nhiệt kế lên tới 28, 30 độ C, nay chỉ còn xấp xỉ 20. Thời gian đi nhanh thế đó. Tôi nhớ ngày xưa còn bé, tôi đếm từng ngày mà mãi mới đến tết trung thu, mãi mới đế nguyên đán, rồi mãi mới đến mùa nghỉ hè. Nay thì rẹt một cái đã vào hạ, rẹt một cái đá chớm thu.

Ngay đầu tháng Cụ B.95 đã diện thoại mời cả làng đến ăn cơm ‘dưa muối’. Cụ dặn dò kỹ lưỡng: Các bác cứ thấy nhà nào trước cửa trồng tía tô kinh giới thì đó chính là nhà lão. Cụ cẩn thận dặn thế thôi chứ làm sao chúng tôi quên được nhà cụ. Nhà có số mà. Chúng tôi đến đây đã nhiều lần, ăn mòn đũa mòn bát nhà cụ mà. Nhân việc cụ chỉ cây tía tô kinh giới trước nhà làm tôi tìm ra chân lý này: Các cụ đi qua nhà ai mà trước cửa trồng cây rau thơm tía tô và húng thì đích thị là nhà người Việt Nam. Nếu có thêmn cây kinh giới thì rõ rang đây là nhà bà Bắc Kỳ vì chỉ có người Bắc Kỳ mới ăn rau kinh giới. Nếu thấy cây dấp cá thì đúng boong là nhà ông Nam Kỳ vì chỉ có Nam Kỳ phe ta mới mê dấp cá.

Và ngày hẹn trọng đại đã đến. Dân làng náo nức và hăm hở tới rất đúng giờ. Cụ biết chúng tôi chán ngấy thịt bò thịt gà nên cụ đãi chúng tôi một bữa cơm đúng là ‘dưa muối’ theo lối nói Bắc Kỳ ngày xưa. Cụ nấu món cà bung và món bì cuốn chay. Cụ bảo phải ăn rau để từ giã vườn rau. Bữa nay cụ đãi chúng tôi toàn món rau hái ở vườn nhà cụ.

Cụ đúng là có tay trồng rau, ta quen gọi là ‘mát tay’, ông Anh gọi là có ‘the green thumb’, ông Pháp gọi là có ‘ la main verte’. Từ đầu mùa xuân, tự tay cụ gieo hạt. Mới tuần trước gieo hạt, tuần sau đã thấy lú nhú những mầm non xanh xanh, vài tuần sau nữa là vườn đã xanh um các loại rau. Cụ qúy nhất cụm rau kinh giới. Cụ bảo món rau muống xào mà thiếu kinh giới là hỏng. Món bún chả Hà Nội mà thiếu kinh giới cũng hỏng.

Chị Ba Biên Hòa đến rất sớm để giúp cụ và học nấu món Bắc Kỳ mà vẫn hụt. Khi chị tới thì mọi sự đã xong. Chà, nồi cà bung của cụ mới ngon làm sao. Cụ không gọi là cà bung’ mà là ‘cà um’. Các cụ có thích món này không ? Tôi thì mê lắm. Món này ngày xưa bà tôi mẹ tôi vẫn nấu cho ăn mùa hè. Nó gồm đậu phụ chiên vàng, thịt ba chỉ, cà chua, cà tím, nấu với nước dùng gà. Múc ra bát còn nóng hổi, ta rắc một chút lá tía tô thái nhỏ lên trên, ôi tô cà bung ngon làm sao. Phải nói là nó ngon lành hết sức, vừa ngon vừa lành. Cụ B.95 còn làm thêm một món nữa, món bì cuốn chay. Đây là món cuốn có nhân là miến, đậu hũ, khoai tây, ba thứ này chiên dòn, rồi cuộn với các loại rau thơm, ngoài là bánh tráng. Xin các cụ chấm với nước tương pha chua ngọt. Nhai thong thả, cụ sẽ thấy tất cả hương vị vườn rau Bắc Kỳ đang thấm vào người, phải không cơ ?

Chúng tôi ngồi ăn ngoài hiên nhà, nhìn ra vườn rau. Đang ăn thì chúng tôi bị một đàn ong và ruồi kéo tới tấn công. Ui chao, không biết chúng ở đâu mà thính mũi đến thế. Cụ chủ nhà thì cầm quạt ra sức đuổi mà chúng nhất định không đi. Anh John thì bảo các loại côn trùng này rất mê món ăn của cái bếp VN. Nhà anh chị cũng bị cái đám giặc này tán công mỗi khi nấu nướng và ăn cơm ngoài trời. Dân làng đã chuẩn bị cầm đũa bát chạy vào trong nhà. Nhưng ông ODP lên tiếng: Xin cứ an vị. Tôi có phép dẹp được bọn giặc hỗn láo này. Xin cho tôi mấy phút. Rồi ông biến vào nhà. Ông thì thầm với cô cháu gái trong bếp rồi hai người chạy vào trong. Loáng một cái, ông cầm ra một cái chai xịt nước. Ông xịt vào không khí. Ông xịt đến đâu là bọn giặc ong và ruồi chạy xa đến đó. Loáng một cái là hết giặc. Mọi người hết sức ngạc nhiên, không biết ông đã xịt thứ thuốc gì. Đây không phải là thuốc xịt muỗi vì mùi thuốc xịt muỗi rất hăng, còn mùi này thơm rất nhẹ nhàng dễ chịu. Ông cười hà hà: Thưa cả làng, đây là nước Listerine ạ, cái thứ nước chúng ta thường súc miệng cho thơm ấy mà. Ruồi muỗi và ong sợ cái nước này lắm. Mỗi lần tôi theo các cháu đi picnic ngoài công viên tôi đều thủ sắn chai nước này. Listerine rẻ rề mà hữu hiệu lắm. Ai cũng phục tài cái ông già ODP dễ thương dễ mến này. Bà Cụ B.95 thì cám ơn rối rít, rằng không có ông đuổi bọn giặc cỏ này thì bữa ăn của tôi hỏng hết.

Các cụ đã thấy bà cụ nấu ngon, và ông già tài ba chưa.

Thấy ai cũng khen mình tài ba thì ông ODP đáp ngay: tài giỏi gì đâu ! Tôi hết thời oanh liệt rồi, bây giờ đang đi vào thời ‘ 5 Lờ’. Lần đầu tiên dân làng nghe tới căn bệnh mới lạ ‘ 5 Lờ’ nên chả ai hiểu gì. Để cho dân làng ngạc nhiên và thắc mắt một lúc rồi ông mới giải thích: 5 Lờ là tên bệnh cao niên tôi mới đọc thấy trong sách. Tôi nghĩ ông bà già nào cũng mắc mà không biết đó thôi. Đó là căn bệnh:

Lãng tai nghễnh ngãng,
Lờ mờ con mắt,
Lung lay hàm răng,
Lỏng lẻo đầu gối,
Lẫn lộn trí nhớ.


Nghe xong ai cũng cười òa. Hóa ra ông chơi chữ L.

Thấy mọi người thích chuyện vui nên ông kể tiếp chuyện khác. Rằng trong một buổi tiệc cao niên tuần qua, có ông già kể chuyện rất tếu về việc viết thư phúc đáp cho một người bạn hỏi thăm sức khoẻ. Ông viết thế này: Xin cám ơn bạn hỏi thăm tôi đã phải chống gậy chưa, xin trả lời bạn rõ: tôi đã qua thời chống gậy rồi, bây giờ từ diện chống gậy tôi đã chuyển sang diện ngồi xe lăn tay, và vì hết xí quách nên mới hôm qua nhà dưỡng lão đã chuyển tôi từ diện xe lăn tay sang diện xe lăn điện. Tôi đang học lái xe này.

Cả làng lại cười nữa vì chuyện nghe mà thấm thía. Mọi người xin nghe tiếp nhưng ông lắc đầu.

Cụ Chánh tiên chỉ làng lúc này mới lên tiếng: Bác chưa hề già, bác còn minh mẫn lắm. Tôi xin tặng bác bài thơ khen tuổi già sau đây, bài này có người tặng tôi nhưng tôi xin tặng lại bác, tặng bác là đúng nhất:

Gừng càng già càng cay càng gắt
Tình càng già càng ngất càng ngây
Rượu càng già càng uống càng say
Tình già càng dẻo càng dai càng nồng


Nghe xong bàì thơ, ông ODP vái Cụ Chánh một cái thật sâu và nói: Đúng qúa và hay qúa! Rồi ông quay vào anh John: Xin anh tiếp sức. Chúng mình vừa ăn ngon và ăn no, bây giờ tráng miệng bằng những tiếng cười nữa thì tuyệt vời, Tôi nghĩ đêm nay ai cũng ngủ rất ngon. Tôi biết cái kho chuyện tếu của anh nhiều lắm. Anh cứ lấy chuyện anh học tiếng Việt ra nói là đủ cười rối. Anh John liền tuân lệnh. Anh kể:

- Khi học đến bài tên gọi trong tiếng VN thì tôi thấy nhiều tên rất hay. Xin đố

các bác trong tiếng VN có tên một người nào gồm 4 trái cây ? Hà, việc này ít người để ý, trừ cái anh John hóm hỉnh này. Mọi người chịu hết. Anh đáp: Đó là tên cô LÊ THỊ HỒNG ĐÀO.

Đúng qúa, phải không cơ ? Qủa là quê ta có 4 trái này: trái lê, trái thị, trái hồng, trái đào. Tuy mang danh trái cây mà tên này đọc lên nghe thơ mộng qúa chứ, phải không ạ ? Rồi anh kể tiếp: Tháng trước anh có gặp một ông già vui tính, có lẽ là em ông già ngồi xe lăn điện trên đây. Ông sang Canada đoàn tụ với con cái. Khi hỏi ông trước khi tới Canada, ông có đi chỗ nào khác không, thì ông già vừa cười vừa đáp: Có, tôi đi lung tung đủ nơi, nào đi Tây, nào đi Đức, nào đi Mỹ. Thấy tôi tròn xoe mắt nể phục, ông cười hề hề: Tây là Tây Ninh, Đức là Đức Hòa, Mỹ là Mỹ Tho ấy mà ! Kể xong anh John bảo: Tôi chưa hề thấy ai có máu tếu và vui vẻ như vậy, và chỉ có tiếng Việt mới có những địa danh dễ làm ta nghĩ lầm như vậy. Trong Anh Văn, tôi chỉ thấy có chữ NEWS là may ra địch nổi tên cô Lê Thị Hồng Đào.

Thấy dân làng chưa hiểu ngay thì Chi Ba Biên Hòa vợ anh gỉải thích: Chữ News có nghĩa là tin tức, mà đã là tin tức thì phải liên hệ tới tin bốn phương đông tây nam bắc. Bởi vậy chữ NEWS là tổng hợp 4 chử đầu của North + East + West + South.

Chà, vợ chồng anh John này lém lỉnh dữ, phải không các cụ.

Để cho dân làng vui cười thỏa thuê xong, Cụ B.95 chủ nhà mới lên tiếng. Cụ xin anh John kể chuyện thời sự Canada, một mục mà cụ thèm khát mỗi ngày. Anh John xin vâng lới ngay. Rằng hồi này Canada có nhiều chuyện lắm, xin bắt đầu bằng chuyện Bắc Cực. Các bạn biết Canada là xứ rộng mênh mông, đông giáp Đại Tây Dương, tây giáp Thái Bình Dương, mạn bắc giáp Bắc Cực. Lâu nay nhiều tảng băng ở miền bắc cực này bắt đầu tan nên lộ ra một hải trình hấp dẫn, nhiều nước đã cho tàu chạy qua đây. Canada đã lên tiếng xác nhận chủ quyền lãnh hải nhưng tàu ngoại quốc vẫn làm ngơ. Đầu tháng Tám vừa qua, thủ tướng Harper của Canada đã lên thị sát miền này 5 ngày và đã họp báo. Ông tuyên bố: Ưu tiên hàng đầu và quan trọng nhất của Canada là bảo vệ chủ quyền miền bắc. Vấn đề xem ra sẽ gay cấn đây. Ai cũng biết là ngoài quyền lợi của hải trình, miền bắc cực này có rất nhiều mỏ dầu và quý kim ở dưới đáy biển.

Chuyện tiếp theo là chuyện thuyền nhân, không phải thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam mà là Tamil Boat People. Đầu tháng Tám, đoàn tuần duyên Canada bắt gặp một tàu lạ xâm phạm lãnh hải, bèn bắt vào hải quan ở tỉnh bang Bristish Columbia. Thì ra đây là một con tàu chở đầy người Tamil gốc xứ Sri Lanka, tổng cộng 490 người. Con tàu đang chạy vào Canada để xin tỵ nạn. Canada bèn lập thủ tục điều tra và thấy rằng những thuyền nhân gốc Tamil này đều đã phải đóng tiến vượt biên, có người phải đóng tới 50 ngàn đồng. Trông họ nghèo xác xơ, ai là người đã đóng những số tiền lớn như trên cho họ ? Có thể là các thân nhân ở Canada hùn nhau bảo trợ cho họ thuê tàu vượt biên, cũng có thể là do nhóm du kích Tiger Tamil đưa người vào Canada. Theo luật, Canada đã tiếp đón đoàn người này như những người tỵ nạn ở giai đọan điều tra, cho ăn cho ở. Công viêc điều tra và cho định cư đang tiến hành thì có một nhóm người Canada da trắng đã biểu tình phản đối chính phủ. Rằng nếu tiếp đón nhóm này và cho nhóm này định cư thì sẽ tạo ra một tiền lệ xấu vì tiền lệ này sẽ là lời khuyến khích nhiều chuyến tàu vượt biển như vậy nữa. Hiện Canada đang lâm vào thế khó xử. Riêng việc này, Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ vừa lên tiếng ca ngợi Canada đã có một hành động bác ái đáng ca ngợi.

Nhân nói tới tỵ nạn, xin kể tin Canada sẽ cho xây một đài tưởng niệm những nạn nhân của chế độ cộng sản toàn cầu tại thủ đô Ottawa. Địa điểm vừa chọn xong. Công trình xây cất đã bắt đầu, chừng 2 năm nữa sẽ khánh thành. Mai sau, ngày 30 tháng Tư mỗi năm, người Việt sẽ họp nhau ở nơi rộng lớn mang tính chất quốc tế này. Theo thống kê thì tổng số nạn nhân do các chế độ CS giết hại là 100 triệu người. 100 triệu nha.

Tiếp theo là tin Canada đang tiếp tục giúp đở các nạn nhân bão lụt ở Parkistan. Đặc biệt Canada cho thi hành chính sách ‘match up’ trong một tháng, tức là tư nhân giúp 100 đồng thì chính phủ cũng bỏ thêm vào quỹ 100 đồng. Tôi yêu cái chính sách ‘match up’ này qúa. Thập niên 1980 Canada đã áp dụng chình sách này cho việc bảo trợ thuyền nhân chúng ta. Kỳ đó, ngoài con số nhận chính thức 80.000 người, nếu có ai bảo trợ thêm 1 người tỵ nạn VN thì chính phủ cũng sẽ bảo trợ thêm 1 người tỵ nạn nữa. Nhờ chính sách đáng ca ngợi này cộng với chính sách di trú nhân đạo cho phép bảo lãnh thân nhân từ trại cũng như từ VN mà dân số người VN ở miền đất lạnh tình nồng này đã lên tới 200.000 người.

Rồi anh John xin ông ODP nói về tin cộng đồng VN. Ông ODP vui vẻ nói ngay: Tôi xin nói về tin văn hóa. Tháng trước tôi có trình làng tin GS Nguyễn Tiến Hưng, cựu bộ trưởng Kế Hoạch của VNCH, ra mắt tập sách ‘ Tâm Tư Tổng Thống Thiệu’. Sách này rọi sáng cho chúng ta thấy nhiều dữ kiện lịch sử bấy lâu còn nằm trong bóng tối. Tháng này tôi xin giới thiệu cuốn ‘ODYSSÊY’ của GS Đỗ Khánh Hoan. GS Hoan cư ngụ ngay tại Toronto. Từ ngày sang Canada định cư, cả ngày ông miệt mài với sách vở. Ông là giáo sư trưởng ban Anh Văn tại Đại Học Văn Khoa ngày xưa. Ông thông thạo nhiều ngoại ngữ. Ông đã nghiền ngẫm 2 kiệt tác của Homer là Illiat va Odyssêy trong nhiều năm và đã dịch ra Viêt văn. Ông cho ra mắt cuốn Illiat năm ngoái, cuốn Odyssêy năm nay, tháng này. Nói tới văn chương Anh là phải nói tới Homer và hai tác phẩm nổi tiếng mấy ngàn năm trên đây. Phục sự thông thái và tài văn chương của GS Hoan qúa.

Rồi như chợt nhớ ra một điều gì thích thú, ông ODP hỏi mọi người: Chúng ta đang ở vào tháng Tám. Các bác thấy tháng Tám này thế nào, có gi đặc biệt không? Câu hỏi này mung lung, chưa ai hiểu được ý ông, thì ông tự trả lời: Tháng Tám này có 2 điều lạ là có 5 ngày chủ nhật, 5 ngày thứ Hai, 5 ngày thứ Ba liền nhau. Ít khi thấy viêc này. Sự lạ thứ hai là đêm 27.8 vừa qua, trên bầu trời ta nhìn thấy có 2 mặt trăng. Mấy trăm năm mới có hiện tượng lạ lùng này. Cụ B.95 nghe đến đây thì tròn xoe đôi mắt rồi hỏi: Sao lại có những hai mặt trăng, từ bé đến giờ lão chỉ thấy có một mặt trăng. Phe các bà ai cũng gật gù đồng ý với cụ B.95. Ông ODP liền giải thích, đây là một việc hiếm hoi, đêm 27 vừa qua, Sao Hoả bay gần trái đất nhất và cùng ở trên một đường thẳng với mặt trăng nhìn từ trái đất lên, chính vì vậy Sao Hỏa và mặt trăng sáng gần như nhau. Cụ B.95 tỏ vẻ tiếc là đã hụt xem hiện tượng lạ và bảo chắc ngày tận thế đang đến mất rồi.

Và ông ODP nói tiếp: tháng Tám này có một điều lạ khác thường ở trong nước, là từ đại hội các nhà văn ở Hà Nội vào ngày 4.8.2010 vừa qua ta được nghe một bài phát biểu sấm nổ của nhà văn Trần Mạnh Hảo. Thực ra thì ông Hảo không được đọc bài phát biểu trên diễn đàn của đại hội, cán bộ đã cúp điện không cho ông nói, nhưng bài của ông đã được phổ biến rộng rãi. Ngoài bài viết, ông còn trả lời cuộc phông vấn trên đài VOA. Bài phát biểu nảy lửa của ông mang tên: “ Chỉ có sự thật mới giải phóng con người, giải phóng văn học và đất nước ”. Các cụ đã đọc bài này chưa? Nếu chưa thì xin các cụ tìm đọc ngay nha. Nó còn trên nhiều liên mạng. Nó nổ, hay, và đúng vô cùng. Đọc xong bài tôi thấy kính phục nhà văn này qúa vì ông can đảm dám chỉ trích công khai những tội lớn của CS: bán nước cho Tàu, tham nhũng, lừa gạt và nói dối cả nước.

Ông bảo cái tên ‘Hội Nhà Văn’ phải sửa lại là ‘Hội Nhà Văn bị bịt mồm’. Đại hội lần này là một vở tuồng rất nhạt, giống y như những lần trước, vẫn những đại ngôn ‘ý đảng lòng dân, phản ảnh khí thế đang lên như diều của cách mạng ta, đất nước ta gấm hoa, rực cờ chiến thắng...’. Còn các nhà văn ư? Họ có xứng đáng gọi là nhà văn không ? Họ rụt hết cổ vào để làm con rùa mà yêu Đảng. Họ nhìn xem Đảng sắp nói gì để nói theo. Thế là hỏng 100%. Văn học mà phải làm nô bộc cho chính trị thì không phải là văn học.

Ông Hữu Thỉnh vừa được Đảng cho làm chủ tịch nhiệm kỳ 3, vừa được Đảng cho 20 tỷ để phát lương và phát giải. Các vị trong ban chấp hành vừa đá bóng, vừa thổi còi, vừa đi thi, vừa chấm giải, vừa phát giải, vừa lãnh giải! Nhà nước vừa tham nhũng vừa chống tham nhũng. Xin hỏi: tay phải tham nhũng thì liệu tay trái có dám cấm dao chặt tay phải không? Đặc biệt trên bàn chủ tọa đại hội có ông trung tướng công an tên Hữu Ước. Ông xưng là văn sĩ thi sĩ kịch sĩ. Kinh qúa.

Trong bài phỏng vấn của đài VOA, Trần Mạnh Hảo nói rằng giặc Tàu đang lấn chiếm cả đất liền cả biển cả của ta, cứ đà này thì chỉ 100 năm nữa Việt Nam không còn vì đã bị sát nhập vào Tàu. Đó là mặt ngoại xâm, còn mặt nội xâm thì khủng khiếp lắm: chính quyền các cấp đều tham nhũng, sự tha hóa về đạo đức, con người còn kém con vật. Về điểm này ông Hảo châm biếm: Người Việt Nam bị tủi hổ hơn kiếp trâu bò. Rồi ông chứng minh: Theo luật hiện hành thì cứ 5 người ra đường đi chung với nhau là bị bắt, đây là cái lệnh của ông Phan Văn Khải ký từ ngày xưa. Lệnh không cho phép nhóm nào qúa 5 người tụ họp hay đi hàng dọc ở ngoài đường hoặc tụ tập bất cứ ở nơi công cộng nào. Ông sợ dân biểu tình. Thế nhưng có những đàn trâu bò hàng mấy chục con, đi nghênh ngang đầy đường, mà chúng không hề bị bắt gì cả. Ông thấy tủi thân qúa vì người ra đường qúa 5 người là bị bắt liền, còn trâu bò thì mấy chục con đì liền nhau, chúng đi ung dung mà không hề bị công an làm khó gì cả, hóa ra nhà nước tử tế với trâu bò nhưng không tử tế với người.

Rồi ông luận về câu ‘kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa’ như thế này: kinh tế thị trường là kinh tế tư bản. Bây giờ họ gắn vào một cái đuôi giả ‘định hướng chủ nghĩa xã hội’, chủ nghĩa xã hội còn mông lung lắm, có ai xác định được điểm đến đâu, nó là một xã hội không có thật. Câu ‘yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa’ là một khẩu hiệu hết sức buồn cười, vì yêu nước là yêu một xã hội không có thật. Bây giờ gắn cái đuôi ‘theo định hướng xã hội chủ nghĩa’ vào ‘kinh tế thị trường’ tức là gắn cái đuôi giả được chạy bằng cục pin sắp thối của Tàu! Thật là ngô nghê và buồn cười.

Cuối bài phát biểu, nhà văn can đảm Trần Mạnh Hảo viết thế này: Đảng CSVN không do dân bầu ra, nên sự tồn tại của Đảng để tuyệt đối cầm quyền là không chính đáng. Đúng như Mao Trạch Đông khi xưa nói rằng chế độ chuyên chính vô sản của ông ta là do súng đẻ ra. Súng đẻ ra chính quyền, tức là súng bầu ra chính quyền. Mấy chục năm nay, người ta đã cố gọi nhầm súng là dân. Súng bầu lên chính quyền thì lại nói là dân bầu lên chính quyền...

Chưa bao giờ số phận dân tộc ta, đất nước ta có nguy cơ tiêu vong như hôm nay. Nước nhà đang bị giặc ngoại bang xâm lấn bằng cuộc chiến tranh ngọt ngào, chiến tranh ôm hôn thắm thiết và tặng hoa, tặng qùa, anh anh chú chú...

Ông Trần Mạnh Hảo ơi, chúng tôi phục ông quá. Kẻ thù cầm gươm đứng chung quanh mà ông vẫn oang oang chửi thẳng vào mặt họ. Nể ông vô cùng.

Nghe đến đây thì Cụ B.95 lại lên tiếng: Bác ODP ơi, tôi bắt đầu nhức đầu rồi đây. Mỗi lần nghe nhắc tới bọn chủ trương ‘giết lầm hơn bỏ sót’ thời đấu tố cải cách ruộng đất là tôi mất ngủ. Tôi đã nín thở trong bao nhiêu năm để qua sông, nay tới bờ Canada, xin cho tôi được bỏ quên qúa khứ kinh hoàng để sống an lạc trên miền đất hạnh phúc này. Xin ông phanh chuyện CS lại. Cụ dùng chữ ‘phanh’, đúng là chữ Bắc Kỳ để chỉ việc hãm lại, ngừng lại.

Ông ODP vui vẻ đáp ngay: Xin tuân lệnh. Sở dĩ tôi nói dài vì đề tài Trần Mạnh Hảo hấp dẫn qúa. Xin chuyển sang chuyện du lịch VN. Tôi có ông bạn mới về VN thăm mẹ già. Ông ra Bắc xem việc Hà Nội chuẩn bị lễ hội Ngàn Năm Thăng Long. Ông gặp một bác tài xế tắc xi lớn tuổi và hai bên đã nói chuyện xem chừng rất tương đắc. Tôi bảo ông hình như tôi đã nghe chuyện này rồi, chuyện có chép đâu đó trong sách. Nhưng ông bạn bảo đây là chuyện có thực. Có lẽ vì tâm sự người già Hà |Nội đều giống nhau như vậy cả nên mới có sự trùng hợp. Rằng ông taxi vừa lái xe vừa bảo ông bạn tôi: Bác biết không, bây giờ mà có cuộc di cư như năm 1954 thì dân Hà Nội sẽ đạp nhau vãi đái ra mà chạy lên tàu đi nước ngoài. Dạo ấy tôi còn bé chưa biết gì. Bố mẹ tôi vì tiếc nhà ngói cây mít và mồ mả tổ tiên nên ở lại. Sau năm 1975 bố tôi vào Nam cứ đay nghiến chú em: Cơ khổ ! Sao bây giờ còn ở đây! Tôi tưởng sẽ không còn gặp một ai sất cả! Làm sao mà không chịu đi Mỹ? Ở lại làm gì cho khổ một đời cha ba đời con thế này. Sao mà dại dột thế này!

Thấy ông ODP vẫn còn nói về chủ đề CS, chủ nhà liền hướng về Cụ Chánh.Cụ Chánh hiểu ý nên xin bàn về đề tài khác. Cụ nói về Đức Đat Lai Lạt Ma, thần tượng của Cụ. Rằng trong bài thuyết pháp tại tu viện Ganden Ling ở Paris, Ngài đã giảng về Hạnh Phúc. Theo ngài, hạnh phúc không nằm trong các tiện nghi vật chất. Ngày hai bữa cơm no và một ít quần áo ấm là đủ rồi. Hạnh phúc hiện ra trong sự tri túc vât chất và an vui tinh thần. Ngài nhấn mạnh: Hạnh phúc và an vui tinh thần chỉ có thể phát triển qua lòng nhân ái từ bi, trong niềm vui sướng khi mình nhìn thấy những việc làm của mình giúp cho những người khác đạt được an vui.

Cụ tiếp: Lời Đức Phật Sống Tây Tạng làm tôi nhớ đến cái câu lạc bộ của tỷ phú Bill Gates. Báo chí vừa loan tin: hai tỷ phú Bill Gates và Warren Buffett vừa lập ra một câu lạc bộ từ thiện và hai ông kêu gọi các nhà giàu có ở Hoa Kỳ và thế giới tham gia để giúp đỡ những người nghèo trên hoàn cầu. Đã có 40 người đáp ứng. Chính ông Buffett năm 2006 đã tuyên bố sẽ cống hiến 99% gia tài cho qũy người nghèo. Hai tỷ phú Gates và Buffett sẽ đi gặp một số những tỷ phú Ấn Độ và Trung Hoa trong nay mai. Hai ông hy vọng sẽ lập được một ngân quỹ khoảng 800 tỷ mỹ kim. Trong số các tỷ phú tham gia, ông Bloomberg tuyên bố: Tôi vẫn luôn nghĩ rằng con cái chúng ta sẽ nhận được nhiều từ lòng nhân đạo của chúng ta hơn là từ tờ di chúc. Có lý, phải không cơ.

Lời ông Bloomberg này giống y như lời cha ông chúng ta vẫn nói: Hãy để phúc đức lại cho con cháu.

Anh John góp ý: Đồng tiền bác ái giúp đỡ người nghèo là đồng tiền mua được nước Thien Đàng, nước của Hạnh Phúc. Trong Thánh Kinh Chúa Giêsu nói rất rõ: Các con hãy vào nước thiên đàng vì ta đói các con đã cho ta ăn, ta khát các con đã cho ta uống, ta trần trụi các con đã cho ta áo mặc. Có người hỏi Chuá: Chúng con có thấy Chúa đói khát trần trụi bao giờ đâu, thì Chúa đáp: các con bố thí cho người nghèo khổ là các con bố thí cho chính ta.

Sống ở đời là đi tìm hạnh phúc và hưởng hạnh phúc. Hạnh phúc không nhất thiết là do giầu có vật chất. Nó phải ở bên trên. Nó bắt đầu từ chỗ lấy làm đủ với hai bữa cơm no và quần áo đủ ấm như Đức Đạt Lai Lạt Ma nói ở trên. Viết đến đây thì tôi nhớ ngay tới lời Cụ Nguyễn Công Trứ nhà mình

Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc?
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn?

( Chữ Nhàn )

Biết cho mình đủ thì được đủ, chứ đợi cái đủ đến thì biét đến bao giờ.
Biết cho mình nhàn thì được nhàn, chứ chờ cái nhàn đến thì biết đến bao giờ.

Cụ còn tả cái cảnh hạnh phúc đơn sơ của cụ, đúng như ý Đức Đạt Lai Lạ Ma:

. ..

Ngày hai bữa vỗ bụng rau bình bịch
Người quân tử ăn chẳng cần no
Đêm năm canh an giấc ngáy kho kho
( Hàn nho phong vị phú)

Thế có nghĩa là Cu Trứ của chúng ta đã đạt cái đạo hạnh phúc mà Đức Đạt Lai Lat Ma đang rao giảng, mà Cụ biết đã từ lâu rồi, trước Đức Đạt Lai kia !

Tôi mê Đức Đat Lai Lat Ma của Tây Tạng và Cụ Nguyễn Công Trứ của quê hương Việt Nam quá! Tạ ơn các ngài đã chỉ cho ta con đường hạnh phúc.
Trà Lũ
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn