Chồng cô đi tới đi lui trong phòng khách bày biện sang trọng. Hai tay hết đưa lên trời lại buông thõng xuống, đầy vẻ bất lực, cam chịu. Anh ta đang tìm câu trả lời, nhưng chưa có câu trả lời nào xuôi lọt, bèn ngồi đánh phịch xuống ghế sô pha, trước mặt vợ, rặn từng tiếng một:
-Em… nghe này… Anh làm… như vậy là vì ai? Vì… vì… tương lai của… chúng ta, con chúng ta…
-Tôi không cần thứ tương lai nhơ nhuốc đó. Anh đánh đồng tôi với con đĩ không hơn không kém – Cô không gào mà rống lên, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mặt chồng với cặp mắt ngầu đỏ – Nếu tôi muốn làm đĩ thì tôi đã làm đĩ từ lâu chớ không phải đợi đến lượt anh đẩy vợ vào tay kẻ khác.
-Tại sao em… cứ làm to chuyện lên vậy? Có mất mát gì đâu nào? Xếp mời đi ăn. Một bữa tối hơn mức bình thường thế thôi. Xếp sẽ… – anh nói một cách trơn tru, nhưng nói chưa hết câu, cô vụt đứng lên, nhanh như con chim cắt, chụp ly uống trà ném choang vào mặt chồng. Chiếc ly sứ màu trắng bay với tốc độ của viên đạn bay ra khỏi nòng súng, sượt qua mép tai chồng, vỡ đánh choảng vào bức tường trước mặt, để lại một vết loang nham nhở. Mảnh vỡ nảy lên rổn rảng trên nền gạch hoa trước khi vung vãi tung toé trên sàn. Bên tai anh chồng có cảm giác như có hơi nóng đường bay của viên đạn khiến anh đứng vụt dậy theo bản năng của con người khi gặp nạn, cùng lúc với cánh tay phải đưa lên và chồm tới… rồi tự đánh rơi thân thể xuống lòng ghế, nghe tiếp tiếng thét như lưỡi gươm chạm mạnh vào tảng đá rắn.
-Anh cút đi! Cút khỏi căn nhà này cho khuất mắt tôi.
Cô nói và ném cái nhìn khinh bỉ về phía chồng, loạng choạng đứng lên, bước về phòng, đóng sập cửa lại.
Nhà hàng M.A sang trọng vào loại bậc nhất thành phố. Phòng ốc rộng rãi, thoáng mát. Tường dán bằng loại đá tổ ong đào xới đâu đó dưới lòng đất, khiến khách có cảm giác như đang ngồi trong hang động thời tiền sử. Trên tường treo vài bức tranh chép, mấy giò lan hồ điệp, vũ nữ; bàn ghế rặc theo kiểu Tàu thời vua chúa. Một lần ngồi vào những căn phòng sang trọng này, dễ chừng khách có cảm giác bị đánh lừa rằng ta cũng thuộc loại công hầu khanh tướng thời thạnh trị.
Xếp Tần thường tiếp khách ở nơi này. Nhưng không phải khách nào ông cũng đưa đến đây. Ông phân loại như dân rổi bờ phân loại cá từ các tàu thuyền đánh bắt từ biển đưa lên. Chỉ có khách xộp, loại cấp trên ông mới đưa đến. Đồng cấp thì nhà hàng khác, cỡ tầm tầm; cấp thấp là những nơi thượng vàng hạ cám đều có thể ngồi và huênh hoang chuyện trời đất về sự nghiệp cống hiến, có thể ăn tục nói phét; thậm chí, những lúc bia rượu bốc lên đầu, hoa mắt có thể đưa tay xoa mông những cô tiếp viên đáng tuổi con cháu.
Ông phân biệt và xếp loại một cách rạch ròi như vậy, biết cách chìu luồn, nắn bóp nên được cất nhắc làm xếp một cơ quan béo bở, hái ra tiền. Lắm kẻ mơ ước chỉ cần ghé đít ngồi vào chiếc ghế này để ký tên, đóng dấu chừng nửa năm rồi chuyển đi bất cứ nơi nào, họ cũng sẵn lòng. Nhưng cơ may đó không tới tay họ. Người tốt số là ông. Một nhân vật biết người, biết ta, thừa khả năng giao tiếp, đến nỗi những kẻ khó tính đến đâu cũng không thể “bực mình” với ông được. Chưa bao giờ thấy cấp trên cao hoạnh hoẹ ông. Có thanh tra mấy lần, tưởng vỡ tổ, nhưng ông là kỹ sư hàn xì nên bịt lỗ mọi rất nhanh. Tất cả đều đề huề, vui vẻ. Ông cũng vui. Nhưng cấp cao hơn lại vui gấp bội, bởi họ không bị mất một nguồn thu nhập đáng kể, hợp pháp.
Thông thường, khi ông há mồm nhét vào cục cơm nếp thì đám nhân viên được vét những mẫu cặn cháo dính trong thành tô. Ông ăn beefsteak thì nhân viên cũng có được những mẩu vụn bánh mì vung vãi trên bàn ăn. Rượu tràn ly. Dô dô. Bia ngập phòng. Dô dô. Đám nhân viên luôn hò la cùng ông, múa may một cách đồng cảm với ông.
Nhưng với cái đám nhân viên kia, ông luôn ngó chừng. Ông cứng rắn và mềm mỏng. Ông vỗ về kiểu an dân và nắn bóp thiệt mạnh rồi lại xuê xoa, hề hề, khiến ai trong cơ quan cũng nghĩ ông luôn quan tâm, luôn thương yêu mình hơn những kẻ khác.
Luân cũng nằm trong số suy nghĩ ấy, và anh cúc cung phục dịch cho ông Tần trong công việc ở cơ quan và ở cả nhà riêng một cách kín đáo. Có lúc anh tìm mua những con vú nàng với giá cắt cổ mang đến nhà ông Tần, tự tay chế biến, bưng lên bàn:
-Anh chị dùng thử món này. Không những hiếm quí mà còn ngon hơn ốc hương, sò huyết. Ăn nhiều, bổ như canh yến huyết … – Anh liếc nhìn vợ ông Tần, tay xoa xoa vào nhau – Chị thứ lỗi, em…
Cái kiểu nói lấp lửng khiến ông Tần nghĩ anh nhân viên là người trung thành nhẩt trong số mấy chục người dưới tay. Còn bà Tần nghĩ anh là người dễ thương, biết kính trọng người lớn.
Những bữa ăn như vậy, anh ngồi gần như làm vì, ăn ít gọi là để nhường cho cái miệng luôn động đậy và bàn tay cầm nĩa luôn động đậy. Anh gắp bỏ những món ăn thơm phức vào chén vợ chồng thủ trưởng, giục:
-Anh chị dùng nhiều vào, bổ lắm, mát… – Miệng nói, hai tay xoa xoa vào nhau.
Bữa ăn chấm dứt, anh đứng lên mang hộp tăm tới đưa tận tay, lại rót nước đặt trước mặt hai người rồi thu dọn tất cả mâm chén, mang xuống bếp, tự tay rửa sạch.
Đúng là loại trí thức mẫn cán từ công chuyện cơ quan tới chuyện riêng tư, ông Tần ngẫm nghĩ. Tay này khá. Ngay cả hồi học Bách khoa nó cũng chứng tỏ tài năng rồi. Bà Tần cũng lơ mơ trong đầu: anh này được. Đồng tử hai người dãn ra, mép họ cũng dãn ra và đều có ý nghĩ chung: thời buổi này hiếm có con người nào được như vậy.
Ông bà Tần rất hài lòng.
Luân nghĩ bước đầu mình đã thành công khi dần chiếm được cảm tình của ông bà Tần. Quan trọng nhất là bà Tần. Luân hể hả chào ông bà và không quên kèm theo lời chúc ngủ ngon giấc.
Anh nắm bàn tay hâm hấp mồ hôi của xếp. Anh nghiêng người chào bà Tần theo cung cách của con nhà quí tộc và bước ra cổng.
Luân dắt xe ra một đoạn khá xa mới nổ máy. Xe lướt êm như chiếc thuyền trôi trên mặt sông không gợn sóng.
Một lúc khá lâu, sau khi cạy hết bợn nơi chân răng, bà Tần nghiêng người về phía chồng, nhận xét:
-Tay này được đấy. Nó có chức vụ gì chưa?
Ông Tần bưng ly nước uống một ngụm nhỏ, giữ một lúc trong miệng trước khi nuốt đánh ực, nói:
-Sao bà hay thọc chân tay vào chuyện cơ quan lắm vậy?
-Thì em cũng hỏi vậy. Lính của anh đến nhà đông nhưng không ai bằng thằng này. Nó làm công việc chắc khá?
-Chuyện đó bà khỏi cần hỏi.
-Em chỉ nhận xét thôi.
Ông cáu:
-Ừ, khá nhất trong đám.
-Vậy chắc nó cũng được phân công vào một chức vụ nho nhỏ nào đó? – Bà ỡm ờ.
-Tất nhiên. Trưởng phòng kế hoạch. Tôi cũng đang cân nhắc đề bạt nó lên phó để giúp tôi.
Những lỗ hổng đá ong trương phình lên như những hang động lung linh. Bức tranh chép “quán cà phê đêm” của Van Gogh ngập màn đêm và ánh sáng lờ mờ. Giò lan vũ nữ nháy múa tung tăn như nàng trinh nữ chập chờn trên thảm cỏ mượt mà. Gian phòng lộng lẫy, xoay vòng, giang đôi tay dìu cô bay lượn trên không trung. Tiếng nhạc từ các hang động văng vẳng, róc rách tiếng suối reo trong trẻo. Và tiếng hót chim hoạ mi. Và hương hoa ngào ngạt. Cô miên man và chìm ngợp trong âm thanh và sắc màu đó. Cô đã hoá thân thành nàng trinh nữ ở một xứ sở lung linh hàng vạn sắc màu, với những ly rượu vang trắng nhập từ Pháp. Cô không còn nhớ mình đã uống bao nhiêu, bởi ông Tần luôn rót, luôn mời và luôn miệng khen cô xinh đẹp khả ái… Có lúc cô có cảm giác như bàn tay nhớp nháp ai đó siết lấy tay mình, vuốt ve, mơn trớn. Cảm giác thoả mãn và đau nhói trộn lẫn vào nhau, du ra xa, kéo xích lại gần rồi đẩy tít cô lên cao và không còn biết rõ mình đang ở đâu, Luân ngồi chỗ nào trong đám nhân viên tín cẩn nhất của ông Tần. Mình đang đánh đu sự cợt nhã thấp kém hay sự lịch lãm của những tên điếm đàng? Còn Luân đang ở đâu, sao không thấy anh đưa lời đỡ vợ? Cô đưa tay ra, đụng phải khoảng không trống rỗng và lạnh ngắt, chới với rồi vụt bay lên cao, cao tít tận miền trắng đục không có thời gian và không gian tục tằn trần giới. Cô chìm vào giấc mộng thật dài không hình dạng, được bao bọc bằng lớp bọt khí trong suốt thủy tinh. Cô không còn nhìn thấy Luân, chồng cô; không thấy ông Tần cùng những người ngồi quanh chiếc bàn rộng lúc trước. Những bông hồng trên bàn ăn, muỗng, nỉa, dao và chiếc khăn bàn trắng tinh như lông con thiên nga đang bơi lội trong hồ nước trong xanh… Cô bỗng nhớ đến vũ khúc nổi tiếng của Tchaikovski, những con thiên nga trắng muốt bơi lượn trên mặt hồ trong xanh. Xa hơn, vẳng lại khúc Danube Blue lướt trôi trên màng nước mỏng tang. Nhưng sau đó, chỉ một thoáng ngắn ngủi, tất cả đều biến thành lớp bọt khí lều bều, trôi bềnh bồng khắp cả bầu trời vô tận vô cùng. Cô thấy thân thể mình nhẹ tênh, những cảm giác rung rinh lềnh bềnh, có lúc như những khoái cảm nhói lên rồi rời rụng xuống đáy vực hoang vắng. Cứ thế mà cô bay lượn. Cứ thế mà cô chao cánh giữa lớp bọt khí nhẹ tênh không trọng lực.
Bầu trời thì bao la, mênh mông. Đôi cánh thì mỏng và có giới hạn. Cánh mỏi. Cô mỏi thiệt. Cô tỉnh hẳn. Mở mắt ra, thao láo ngó trần nhà có chùm đèn trên cao không sáng. Chỉ có ánh sáng màu xanh nhạt lờ mờ hắt ra từ một góc nào đó. Chùm đèn trên cao và màu sáng xanh kia không phải nơi nhà cô. Chiếc giường cô đang nằm cũng lạ hoắc. Chiếc gối lạ hoắc. Cả mùi nước hoa ngai ngái đĩ đĩ cũng từ xứ nào ám vào người cô. Cô tỉnh hẳn, như thể vừa từ cõi mộng du bước về, vội vàng đưa tay chụp lên ngực. Bộ ngực trần trụi hổn hển thở như tiếng thở thoi thóp của kẻ chết đuối vừa kịp vớt lên. Cô đưa vội bàn tay xuống xa dưới kia, chỗ bụng. Cúc áo lật tung. Cô xê dịch bàn tay. Cô hốt hoảng: cái gì thế này? Tự hỏi trong đầu và vùng ngồi dậy. Đầu óc nặng trình trịch như đeo đá tảng. Cô ngã sụp xuống, mắt mở thao láo, không dám tin vào những gì mình vừa ngó thấy, vừa nhận ra. Luân bỏ đi đâu? Ông Tần đi đâu? Những người ngồi lúc nãy giơ ly xưng tụng thủ trưởng với cơ man từ ngữ hoa mỹ nịnh nọt, giờ chạy trốn hóc xó nào? Sao bỏ mình cô nằm giữa nơi đĩ bợm xa lạ này?
Cô lấy hết sức ngồi dậy. Toàn thân ê ẩm. Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Lúc sau ông Tần bước ra. Cô há hốc miệng, trố mắt nhìn ông như nhìn một con quái vật, như một tên đao phủ có bộ mặt ông thầy tu. Ông vẫn ăn vận như lúc ngồi nơi bàn tiệc. Có khác là chiếc cà vạt trễ xuống, áo quần xộc xệch… Cô trân trối ngó ông với nỗi run sợ hoảng loạn.
Ông lên tiếng trước, khi vừa nhìn thấy cô ngồi chết trân trên giường.
-Cô không sao chứ? Cô làm tôi sợ hết hồn.
Cô oà khóc. Hai vai rung lật bật:
-Sao tôi ở đây? Tại sao ông đưa tôi tới đây, Luân đâu? Họ đâu cả rồi?
-Cô bình tĩnh. Lúc ở nhà hàng, Luân nói chạy đi đâu đó có chút việc quan trọng. Tôi chờ tới khi mọi người ra về nhưng Luân không đến, trong khi cô thì say quá sức. Tôi gọi điện. Điện thoại bận liên tục nên đành phải đưa cô về. Nhưng cửa thì khoá cứng. Tôi để cô nằm trên vỉa hè à? Đành phải đưa cô tới đây, chờ Luân. Nhưng cái thằng ôn dịch đó không rõ làm gì ở đâu gọi mãi không xong. Giờ thì cô tỉnh lại rồi. Tôi đưa cô về. Không có gì xảy ra cả!
Ông Tần nhơn nhơn bản mặt dày cộp lớp mỡ heo, nói một thôi một hồi dài. Cô la lên:
-Các người là một lũ đốn mạt, một bọn đê hèn!
-Cô đừng có quá lời. Trước lúc chồng cô đưa đi dự liên hoan, nó không nói gì với cô sao?
-Nói gì cái lũ đĩ bợm các người, rặc một lũ cặn bã dưới đáy xã hội!
-Vậy là lỗi của Luân. Liên hoan mừng chồng cô lên chức đó. Tôi đề bạt và trên ký quyết định bổ nhiệm sáng nay và chúng ta liên hoan mừng…
Cô gào lên:
-Ra thế. Rất sòng phẳng. Một cuộc buôn bán sòng phẳng – Cô nghẹn ngào, uất ức mà không mở ra lời nào tệ mạt hơn để ném vào mặt bọn người đê tiện và kẻ đứng gần cô nhất lúc này.
Giá như cô chết được. Chết ngay tức khắc có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô bật dậy, loạng choạng chạy ra khỏi phòng như một con điếm mạt hạng. Cô lao đi trong đêm tối, giữa đường phố khuya khoắt. Cô cắm đầu chạy mà không biết mình chạy đi đâu. Những giọt nước mắt tủi nhục chạy theo cô. Gió thổi tung mái tóc rối bù cùng cô chạy như thể phía sau là lũ kẻ cướp tay vấy máu đang truy đuổi.
Nguyễn Lệ Uyên
Nguồn http://t-van.net/?p=22323
Gửi ý kiến của bạn