Tôi không hiểu ông có đọc được ngay thư này không, nhưng tôi vẫn cứ viết bởi tôi tin rằng một này nào đó ông cũng sẽ đọc được. Tôi biết ông là con trai của nhà thơ Cù Huy Cận. Dù sau này thân sinh của ông trở thành một công thần của chế độ Cộng Sản tại Miền Bắc Việt Nam và rồi cả Việt Nam, một số người sinh sống tại Miền Nam Việt Nam vẫn còn thích bài "Ngậm Ngùi" do Phạm Duy phổ nhạc. Theo tôi, đây là bản nhạc phổ thơ hay nhất trong số nhạc phổ thơ của Nhạc Sĩ họ Phạm.
Nhưng cũng chính vì yêu bài "Ngậm Ngùi" mà trong suốt cả nhiều thập niên, tôi cứ thắc mắc một tác giả như thế mà sao lại có thể trở thành "Quan Văn Nghệ" được, và lý do nào thúc đẩy nhà thơ Cù Huy Cận đắm chìm mãi trong cái bể quyền lực Cộng Sản ấy? So sánh cuộc đời của thân sinh ông và những người làm văn học nghệ thuật thời ấy ở Miền Bắc, tôi cứ thương mãi cho những nhà thơ phải long đong khốn đốn như Trần Dần, Phùng Quán và biết bao nhiêu người khác nữa --cũng hiến dâng cả tuổi trẻ của mình cho cuộc chiến đấu chống thực dân Pháp-- cũng chỉ vì những nhà thơ, nhà văn này muốn hiển dương sự thật, muốn đánh thức những người Cộng Sản yêu cầu họ từ bỏ chủ nghĩa để quay lại con đường của dân tộc.
Thưa Luật Sư, tôi tin rằng thân sinh của ông vào giai đoạn Nhân Văn-Giai Phẩm ở Miền Bắc có thể vẫn nghĩ những lời lẽ của các Nhóm Văn Nghệ Sĩ này là đúng, nhưng vì quyền lực, quyền lợi nên ông ấy cũng chẳng dám nhúc nhích gì, mũ ni che tai để thoát khỏi biết bao nhiêu tai ương, gió chướng. Đến thế hệ của Luật Sư thì khác. Ông là một trong những người trẻ dám nói những điều mà không ai dám nói và rồi ông được xếp vào số những người trẻ bất đồng chính kiến ở Việt Nam ngày nay. Mới đây ông lại lên tiếng đòi nhà cầm quyền Hà Nội phải ân xá và đặc xá cho tất cả các cựu Quân Nhân hay Công Chức VNCH còn bị nhốt trong các trại cải tạo. Luật Sư còn nói đến nay chiến tranh chấm dứt đã 35 năm rồi, cầm quyền tiếp tục giam giữ những người này là một điều xấu và như vậy thì liệu còn có ai tin vào chính sách Hòa Hợp Hòa Giải dân tộc của Đảng nữa.
Khi những lời lẽ của ông bay ra hải ngoại, một số bạn bè với tôi mừng lắm. Họ gọi điện thoại cho tôi và nói: "Thằng nhỏ này được đấy". Nhưng riêng cá nhân, tôi thấy công việc làm của Luật Sư chỉ biểu lộ được một điều duy nhất ở bề mặt: "Giới trẻ Việt Nam bây giờ đã không còn như trước nữa. Họ đã dám có những ý kiến đối nghịch với đường lối của Đảng Cộng Sản Việt Nam về một số vấn đề".
Những cựu Tù Nhân Chính Trị như chúng tôi, dù sinh sống ở Mỹ đã gần 20 năm, nhưng vẫn không bỏ được tính hoài nghi. Bởi vì thời trai trẻ, chúng tôi đã nghe nhiều lời nói dối quá rồi nên đến nay không thể cứ mãi cả tin được. Trước 30 tháng 4 năm 1975, không phải là ít những lời đường mật ở Miền Nam đâu! Không thế thì làm sao chúng tôi lại lao vào cuộc chiến súng đạn với đầy lý tưởng và nhiệt tình đến như vậy để rồi khi ngoảnh lại sau lưng thì cũng là lúc một số nhà lãnh đạo của chúng tôi leo lên trực thăng rời đất nước, bỏ chúng tôi lại cho những người lính Cộng Sản tung hoành cắn xé và đẩy không biết bao nhiêu Sĩ Quan, Công Chức trẻ tuổi vào các Nhà Tù sau khi Miền Bắc chiến thắng.
Nói cho cùng thì khi Hà Nội chiếm được trọn Miền Nam Việt Nam, họ có mọi cơ hội để trả thù cho đã nư và trả thù cho đến bao giờ chán thì thôi đều là ý muốn và khả năng của cái Đảng mà Luật Sư là đảng viên. Bao nhiêu đồng đội của tôi đã phải trải qua những đòn thù tàn nhẫn trong các trại giam và nhiều người bỏ thây trong các trại cải tạo từ Nam ra Bắc từ Bắc vào Nam. Chúng tôi hiểu rằng trong suốt khoảng thời gian chúng tôi phải sống trong thời kỳ đồ đất trong các trại giam Cộng Sản thì Luật Sư vẫn còn vô tư ngụp lặn trong sự đầy đủ tại một trong những gia đình thần thế nhất ở Hà Nội lúc đó.
Nhưng dù ở trong hoàn cảnh cùng quẫn tại những Nhà Tù Cộng Sản, hầu hết anh em chúng tôi không bao giờ xin xỏ bất cứ một ân huệ nào từ cầm quyền hay thậm chí từ đám Cai Tù trong các Trại Cải Tạo. Đành rằng trong số anh em chúng tôi có một số người chạy chọt bằng tiền, hoặc bằng liên hệ gia đình để được ra trại sớm, nhưng con số này rất nhỏ, nhỏ hơn con số anh em chúng tôi chết trong trại giam rất nhiều. Chúng tôi làm được điều đó vì chúng tôi hiểu rằng mình không có tội lỗi gì với nhân dân cả hai Miền Nam, Bắc. Một khi đã thua trận thì phe thắng trận muốn kết tội người thua ra sao cũng được. Cho nên, những tội danh mà chế độ Cộng Sản ghi trên hồ sơ của chúng tôi hay trong giấy ra trại là "Phản Động" tự nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa, kẻ thắng trận chưa hẳn là có chính nghĩa. Bằng chứng là khi các ông thắng trận rồi, bọn Tầu Cộng chiếm đất chiếm biển, Đảng của các ông đã câm như hến, không dám có bất cứ phản ứng nào dù chỉ là một bản tuyên bố ngắn. Chỉ mới đây khi Hoa Kỳ trở lại Biển Đông thì Hà Nội mới dám có một số lời lẽ "ẩn kín" để cho người ngoài hiểu rằng Hà Nội đã bắt đầu dám "ọ ọe" với Bắc Kinh vì đã "vồ" được cái dù của Mỹ. Hà Nội có một vài thành tích về phát triển kinh tế, không ai phủ nhận được, nhưng về lãnh vực con người thì còn quá tệ. Bịt miệng, đàn áp và bắt bớ, khước từ quyền tự do ngôn luận và nạn tham nhũng từ trên xuống dưới đã làm cho Đảng Cộng Sản trở thành đảng trì độn của những con heo. Một xã hội tan nát, nhầy nhụa của một đám cướp ngày như cầm quyền Việt Nam hiện nay là kết quả cuộc sự thắng trận 30 tháng 4, 1975? Thắng trận như thế thì chính Hà Nội và Đảng Cộng Sản là kẻ có tội với đất nước chứ không phải chúng tôi. Những cựu Tù Nhân Chính Trị hay cựu Tù Cải Tạo có tội gì mà cần phải xin đặc xá hay ân xá, thưa Luật Sư Cù Huy Hà Vũ.
Lời tuyên bố của Luật Sư đưa ra đã quá muộn và thật sự nó không cần thiết. Thứ nhất, Hà Nội sẽ chẳng bao giờ nghe lời khuyến cáo của Luật Sư. Thứ hai, ngay bản thân những cựu Tù Nhân Chính Trị và Cải Tạo chúng tôi đã không cần bất cứ Luật Sư nào. Chúng tôi chẳng có tội gì mà cần biện hộ. Nhưng tôi biết có những người ở Việt Nam đang cần có Luật Sư đứng chung với họ, đó là dân oan và những nhà bất đồng chính kiến. Trước mắt, đề nghị Luật Sư Cù Huy Hà Vũ không cần dao to búa lớn đòi kiện ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, bởi vì ai cũng biết rằng lời tuyên bố thì có và sẽ còn được tiếp tục, nhưng vụ kiện thì không. Xin lỗi Luật Sư Cù Huy Hà Vũ, nếu ông không phải là con trai ông Cù Huy Cận thì có lẽ ông đã vào tù gặp những người đồng trang lứa với ông như Luật Sư Lê Công Định và Kỹ Sư Nguyễn Tiến Trung rồi. So sánh với những lời nói và hành vi của Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung, lời nói của Luật Sư nặng nề hơn họ rất nhiều. Vậy mà ông vẫn đàng hoàng sống yên thân ở Hà Nội? Có sự khác biệt đối xử giữa "gốc bự" và "gốc nhỏ" chăng hay là Luật Sư được Đảng lựa chọn để làm đối trọng với những thành phần "gốc bự" của những phe phái khác trong cuộc tranh giành tại Đại Hội Đảng Cộng Sản Việt Nam vào đầu năm tới?
Sống trong gia đình ông Cù Huy Cận, Luật Sư Cù Huy Hà Vũ cũng đủ kinh nghiệm để tránh những mũi tên mà vẫn đi một cách cân bằng trên một sợi giây quyền lực được căng ra. Bởi vậy mà những lời kêu gọi nhà cầm quyền Hà Nội phải ân xá và đặc xá cho những thành phần cựu Quân Nhân hay Công Chức VNCH ngày nay còn bị giam giữ và bỏ cách gọi "Ngụy" mà Hà Nội vẫn còn dùng là lời thừa thãi.
Cho nên, thưa Luật Sư Cù Huy Hà Vũ, tôi nghĩ điều mà ông nên làm là thay vì kêu gọi Hà Nội đặc xá hay ân xá cho tất cả các Quân Nhân và Công Chức VNCH hiện còn bị giam, ông nên tổ chức một cuộc họp báo cùng với những Luật Sư và các nhà trí thức khác ngay tại Hà Nội để chính thức lên tiếng yêu cầu nhà cầm quyền VNCS thực hiện:
- Đại đoàn kết quốc gia để chống lại tham vọng của Trung Cộng bằng cách cởi trói cho báo chí, cho mọi người quyền tự do ngôn luận và chấp nhận chính trị đa nguyên.
- Thả hết các Tù Chính Trị bất kể đó là những Nhà Bất Đồng Chính Kiến hay những thành phần cựu Công Chức và Quân Nhân VNCH, bãi bỏ chính sách quản thúc, cô lập những thành phần này.
- Ngăn chặn bằng cách truy tố ra tòa tất cả những nghi phạm tham nhũng lớn nhỏ, chặt đứt những phương thức làm ăn phi pháp của những "Đại Gia" bằng cách mở những cuộc điều tra độc lập và xử phạt bằng những bản án làm gương.
Thưa Luật Sư Cù Huy Hà Vũ, tôi hiểu đề nghị này là một danh sách dài những công việc cần làm ngay để tạo chất kết dính đại đoàn kết quốc gia mà một mình ông không làm nổi. Nó cần sự cộng tác với tất cả những người tranh đấu cho dân chủ và tự do tại Việt Nam. Mục tiêu của những việc làm này không phải là cho chúng tôi, cũng không phải cho những người như Luật Sư Cù Huy Hà Vũ mà cho hơn 80 triệu đồng bào ta ở trong nước và cho ngay chính cả sự tồn vong của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Bởi vì nếu Hà Nội thực hiện được công việc mà đáng lý họ phải thực hiện từ lâu sẽ khiến cho cầm quyền Việt Nam điều hành quốc gia trong an ninh và không phải sống trong sự sợ hãi bị chống phá, cưa ghế mỗi lần Đảng của ông phải họp đại hội.
Tôi là người sống giữa thế hệ của bố ông và ông, một thế hệ lớn lên trong khói lửa chiến tranh ở Miền Nam, trải qua nhiều mất mát đau khổ, nhưng đều vượt qua được mọi sự nhờ vào niềm tin rằng mình đã đi đúng đường và làm đúng việc. Cho đến sau thất bại 30/4/1975, chúng tôi vẫn nghĩ chính nghĩa thuộc về chúng tôi và không bao giờ ân hận vì mười mấy năm Tù Đày mà chế độ Luật Sư đang sống đã dành cho chúng tôi, những người thất trận.
Ba mươi lăm năm đã trôi qua, Luật Sư cũng như chúng tôi tất đã nhận ra đâu là phải, đâu là trái. Nhưng chúng ta không nên nhắm mắt hành động khi chưa phân biệt được điều này hay điều kia có làm lợi cho dân chủ, tự do vốn là những khát vọng của hơn 80 triệu người Việt Nam hay không.
Nguyện vọng đó của nhân dân Việt Nam là ánh sáng dẫn đường cho mọi cuộc tranh đấu của chúng ta, của chúng tôi và giới trẻ tại Việt Nam trong đó có Luật Sư.
Chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh những ý kiến của bất cứ người nào tại Việt Nam nếu nó có lợi cho cuộc vận động dân chủ và tự do, nhưng xin Luật Sư hiểu cho rằng, chúng tôi, những cựu Quân Nhân và Công Chức VNCH không bao giờ muốn xin xỏ bất cứ một ân huệ nào của chế độ đó. Những thiện ý của ông nên dành cho cuộc vận động dân chủ và tự do tại Việt Nam. Điều quan trọng nhất là những trí thức trẻ như ông không nên tự biến mình thành những con chim mồi cho Đảng CSVN.
Vũ Ánh
9/20/2010
Nhưng cũng chính vì yêu bài "Ngậm Ngùi" mà trong suốt cả nhiều thập niên, tôi cứ thắc mắc một tác giả như thế mà sao lại có thể trở thành "Quan Văn Nghệ" được, và lý do nào thúc đẩy nhà thơ Cù Huy Cận đắm chìm mãi trong cái bể quyền lực Cộng Sản ấy? So sánh cuộc đời của thân sinh ông và những người làm văn học nghệ thuật thời ấy ở Miền Bắc, tôi cứ thương mãi cho những nhà thơ phải long đong khốn đốn như Trần Dần, Phùng Quán và biết bao nhiêu người khác nữa --cũng hiến dâng cả tuổi trẻ của mình cho cuộc chiến đấu chống thực dân Pháp-- cũng chỉ vì những nhà thơ, nhà văn này muốn hiển dương sự thật, muốn đánh thức những người Cộng Sản yêu cầu họ từ bỏ chủ nghĩa để quay lại con đường của dân tộc.
Thưa Luật Sư, tôi tin rằng thân sinh của ông vào giai đoạn Nhân Văn-Giai Phẩm ở Miền Bắc có thể vẫn nghĩ những lời lẽ của các Nhóm Văn Nghệ Sĩ này là đúng, nhưng vì quyền lực, quyền lợi nên ông ấy cũng chẳng dám nhúc nhích gì, mũ ni che tai để thoát khỏi biết bao nhiêu tai ương, gió chướng. Đến thế hệ của Luật Sư thì khác. Ông là một trong những người trẻ dám nói những điều mà không ai dám nói và rồi ông được xếp vào số những người trẻ bất đồng chính kiến ở Việt Nam ngày nay. Mới đây ông lại lên tiếng đòi nhà cầm quyền Hà Nội phải ân xá và đặc xá cho tất cả các cựu Quân Nhân hay Công Chức VNCH còn bị nhốt trong các trại cải tạo. Luật Sư còn nói đến nay chiến tranh chấm dứt đã 35 năm rồi, cầm quyền tiếp tục giam giữ những người này là một điều xấu và như vậy thì liệu còn có ai tin vào chính sách Hòa Hợp Hòa Giải dân tộc của Đảng nữa.
Khi những lời lẽ của ông bay ra hải ngoại, một số bạn bè với tôi mừng lắm. Họ gọi điện thoại cho tôi và nói: "Thằng nhỏ này được đấy". Nhưng riêng cá nhân, tôi thấy công việc làm của Luật Sư chỉ biểu lộ được một điều duy nhất ở bề mặt: "Giới trẻ Việt Nam bây giờ đã không còn như trước nữa. Họ đã dám có những ý kiến đối nghịch với đường lối của Đảng Cộng Sản Việt Nam về một số vấn đề".
Những cựu Tù Nhân Chính Trị như chúng tôi, dù sinh sống ở Mỹ đã gần 20 năm, nhưng vẫn không bỏ được tính hoài nghi. Bởi vì thời trai trẻ, chúng tôi đã nghe nhiều lời nói dối quá rồi nên đến nay không thể cứ mãi cả tin được. Trước 30 tháng 4 năm 1975, không phải là ít những lời đường mật ở Miền Nam đâu! Không thế thì làm sao chúng tôi lại lao vào cuộc chiến súng đạn với đầy lý tưởng và nhiệt tình đến như vậy để rồi khi ngoảnh lại sau lưng thì cũng là lúc một số nhà lãnh đạo của chúng tôi leo lên trực thăng rời đất nước, bỏ chúng tôi lại cho những người lính Cộng Sản tung hoành cắn xé và đẩy không biết bao nhiêu Sĩ Quan, Công Chức trẻ tuổi vào các Nhà Tù sau khi Miền Bắc chiến thắng.
Nói cho cùng thì khi Hà Nội chiếm được trọn Miền Nam Việt Nam, họ có mọi cơ hội để trả thù cho đã nư và trả thù cho đến bao giờ chán thì thôi đều là ý muốn và khả năng của cái Đảng mà Luật Sư là đảng viên. Bao nhiêu đồng đội của tôi đã phải trải qua những đòn thù tàn nhẫn trong các trại giam và nhiều người bỏ thây trong các trại cải tạo từ Nam ra Bắc từ Bắc vào Nam. Chúng tôi hiểu rằng trong suốt khoảng thời gian chúng tôi phải sống trong thời kỳ đồ đất trong các trại giam Cộng Sản thì Luật Sư vẫn còn vô tư ngụp lặn trong sự đầy đủ tại một trong những gia đình thần thế nhất ở Hà Nội lúc đó.
Nhưng dù ở trong hoàn cảnh cùng quẫn tại những Nhà Tù Cộng Sản, hầu hết anh em chúng tôi không bao giờ xin xỏ bất cứ một ân huệ nào từ cầm quyền hay thậm chí từ đám Cai Tù trong các Trại Cải Tạo. Đành rằng trong số anh em chúng tôi có một số người chạy chọt bằng tiền, hoặc bằng liên hệ gia đình để được ra trại sớm, nhưng con số này rất nhỏ, nhỏ hơn con số anh em chúng tôi chết trong trại giam rất nhiều. Chúng tôi làm được điều đó vì chúng tôi hiểu rằng mình không có tội lỗi gì với nhân dân cả hai Miền Nam, Bắc. Một khi đã thua trận thì phe thắng trận muốn kết tội người thua ra sao cũng được. Cho nên, những tội danh mà chế độ Cộng Sản ghi trên hồ sơ của chúng tôi hay trong giấy ra trại là "Phản Động" tự nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa, kẻ thắng trận chưa hẳn là có chính nghĩa. Bằng chứng là khi các ông thắng trận rồi, bọn Tầu Cộng chiếm đất chiếm biển, Đảng của các ông đã câm như hến, không dám có bất cứ phản ứng nào dù chỉ là một bản tuyên bố ngắn. Chỉ mới đây khi Hoa Kỳ trở lại Biển Đông thì Hà Nội mới dám có một số lời lẽ "ẩn kín" để cho người ngoài hiểu rằng Hà Nội đã bắt đầu dám "ọ ọe" với Bắc Kinh vì đã "vồ" được cái dù của Mỹ. Hà Nội có một vài thành tích về phát triển kinh tế, không ai phủ nhận được, nhưng về lãnh vực con người thì còn quá tệ. Bịt miệng, đàn áp và bắt bớ, khước từ quyền tự do ngôn luận và nạn tham nhũng từ trên xuống dưới đã làm cho Đảng Cộng Sản trở thành đảng trì độn của những con heo. Một xã hội tan nát, nhầy nhụa của một đám cướp ngày như cầm quyền Việt Nam hiện nay là kết quả cuộc sự thắng trận 30 tháng 4, 1975? Thắng trận như thế thì chính Hà Nội và Đảng Cộng Sản là kẻ có tội với đất nước chứ không phải chúng tôi. Những cựu Tù Nhân Chính Trị hay cựu Tù Cải Tạo có tội gì mà cần phải xin đặc xá hay ân xá, thưa Luật Sư Cù Huy Hà Vũ.
Lời tuyên bố của Luật Sư đưa ra đã quá muộn và thật sự nó không cần thiết. Thứ nhất, Hà Nội sẽ chẳng bao giờ nghe lời khuyến cáo của Luật Sư. Thứ hai, ngay bản thân những cựu Tù Nhân Chính Trị và Cải Tạo chúng tôi đã không cần bất cứ Luật Sư nào. Chúng tôi chẳng có tội gì mà cần biện hộ. Nhưng tôi biết có những người ở Việt Nam đang cần có Luật Sư đứng chung với họ, đó là dân oan và những nhà bất đồng chính kiến. Trước mắt, đề nghị Luật Sư Cù Huy Hà Vũ không cần dao to búa lớn đòi kiện ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, bởi vì ai cũng biết rằng lời tuyên bố thì có và sẽ còn được tiếp tục, nhưng vụ kiện thì không. Xin lỗi Luật Sư Cù Huy Hà Vũ, nếu ông không phải là con trai ông Cù Huy Cận thì có lẽ ông đã vào tù gặp những người đồng trang lứa với ông như Luật Sư Lê Công Định và Kỹ Sư Nguyễn Tiến Trung rồi. So sánh với những lời nói và hành vi của Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung, lời nói của Luật Sư nặng nề hơn họ rất nhiều. Vậy mà ông vẫn đàng hoàng sống yên thân ở Hà Nội? Có sự khác biệt đối xử giữa "gốc bự" và "gốc nhỏ" chăng hay là Luật Sư được Đảng lựa chọn để làm đối trọng với những thành phần "gốc bự" của những phe phái khác trong cuộc tranh giành tại Đại Hội Đảng Cộng Sản Việt Nam vào đầu năm tới?
Sống trong gia đình ông Cù Huy Cận, Luật Sư Cù Huy Hà Vũ cũng đủ kinh nghiệm để tránh những mũi tên mà vẫn đi một cách cân bằng trên một sợi giây quyền lực được căng ra. Bởi vậy mà những lời kêu gọi nhà cầm quyền Hà Nội phải ân xá và đặc xá cho những thành phần cựu Quân Nhân hay Công Chức VNCH ngày nay còn bị giam giữ và bỏ cách gọi "Ngụy" mà Hà Nội vẫn còn dùng là lời thừa thãi.
Cho nên, thưa Luật Sư Cù Huy Hà Vũ, tôi nghĩ điều mà ông nên làm là thay vì kêu gọi Hà Nội đặc xá hay ân xá cho tất cả các Quân Nhân và Công Chức VNCH hiện còn bị giam, ông nên tổ chức một cuộc họp báo cùng với những Luật Sư và các nhà trí thức khác ngay tại Hà Nội để chính thức lên tiếng yêu cầu nhà cầm quyền VNCS thực hiện:
- Đại đoàn kết quốc gia để chống lại tham vọng của Trung Cộng bằng cách cởi trói cho báo chí, cho mọi người quyền tự do ngôn luận và chấp nhận chính trị đa nguyên.
- Thả hết các Tù Chính Trị bất kể đó là những Nhà Bất Đồng Chính Kiến hay những thành phần cựu Công Chức và Quân Nhân VNCH, bãi bỏ chính sách quản thúc, cô lập những thành phần này.
- Ngăn chặn bằng cách truy tố ra tòa tất cả những nghi phạm tham nhũng lớn nhỏ, chặt đứt những phương thức làm ăn phi pháp của những "Đại Gia" bằng cách mở những cuộc điều tra độc lập và xử phạt bằng những bản án làm gương.
Thưa Luật Sư Cù Huy Hà Vũ, tôi hiểu đề nghị này là một danh sách dài những công việc cần làm ngay để tạo chất kết dính đại đoàn kết quốc gia mà một mình ông không làm nổi. Nó cần sự cộng tác với tất cả những người tranh đấu cho dân chủ và tự do tại Việt Nam. Mục tiêu của những việc làm này không phải là cho chúng tôi, cũng không phải cho những người như Luật Sư Cù Huy Hà Vũ mà cho hơn 80 triệu đồng bào ta ở trong nước và cho ngay chính cả sự tồn vong của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Bởi vì nếu Hà Nội thực hiện được công việc mà đáng lý họ phải thực hiện từ lâu sẽ khiến cho cầm quyền Việt Nam điều hành quốc gia trong an ninh và không phải sống trong sự sợ hãi bị chống phá, cưa ghế mỗi lần Đảng của ông phải họp đại hội.
Tôi là người sống giữa thế hệ của bố ông và ông, một thế hệ lớn lên trong khói lửa chiến tranh ở Miền Nam, trải qua nhiều mất mát đau khổ, nhưng đều vượt qua được mọi sự nhờ vào niềm tin rằng mình đã đi đúng đường và làm đúng việc. Cho đến sau thất bại 30/4/1975, chúng tôi vẫn nghĩ chính nghĩa thuộc về chúng tôi và không bao giờ ân hận vì mười mấy năm Tù Đày mà chế độ Luật Sư đang sống đã dành cho chúng tôi, những người thất trận.
Ba mươi lăm năm đã trôi qua, Luật Sư cũng như chúng tôi tất đã nhận ra đâu là phải, đâu là trái. Nhưng chúng ta không nên nhắm mắt hành động khi chưa phân biệt được điều này hay điều kia có làm lợi cho dân chủ, tự do vốn là những khát vọng của hơn 80 triệu người Việt Nam hay không.
Nguyện vọng đó của nhân dân Việt Nam là ánh sáng dẫn đường cho mọi cuộc tranh đấu của chúng ta, của chúng tôi và giới trẻ tại Việt Nam trong đó có Luật Sư.
Chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh những ý kiến của bất cứ người nào tại Việt Nam nếu nó có lợi cho cuộc vận động dân chủ và tự do, nhưng xin Luật Sư hiểu cho rằng, chúng tôi, những cựu Quân Nhân và Công Chức VNCH không bao giờ muốn xin xỏ bất cứ một ân huệ nào của chế độ đó. Những thiện ý của ông nên dành cho cuộc vận động dân chủ và tự do tại Việt Nam. Điều quan trọng nhất là những trí thức trẻ như ông không nên tự biến mình thành những con chim mồi cho Đảng CSVN.
Vũ Ánh
9/20/2010
Gửi ý kiến của bạn