BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73312)
(Xem: 62231)
(Xem: 39417)
(Xem: 31164)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Hồi Tưởng

24 Tháng Tư 201512:00 SA(Xem: 2176)
Hồi Tưởng
51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
51
Hôm ấy , Chủ nhật , tháng 7 ,mùa Vu lan 2013 . Mưa Ngâu sụt sùi từ sáng sớm . Chẳng đi đâu được , anh pha ly café đen ngồi một mình nhâm nhi , nghe dĩa nhạc Vàng để nhớ về dĩ vãng . Vô tình trong đó có bản “Ngày mai đi nhận xác chồng “. Giọng cô ca sĩ nghe nức nở , bi thương ! Anh chạnh lòng hồi tưởng tâm trạng của nàng ngày hôm ấy …. 16/9/1969 .

***


Vừa đi chợ về tới cổng , thằng em út hấp tấp chạy ra đưa nàng tờ Điện Tín chỉ vỏn vẹn mấy chữ : “ Tr/u TVG. đã tử trận , xác hiện để tại QYV Cần Thơ “.

Như trời sập , nàng điếng cả hồn vía ! Mắt mở to, chăm chăm nhìn vào tờ giấy đang run rẩy vô tình trên tay , đọc đi đọc lại . Miệng lập bập hỏi bâng quơ : Anh … Tr/u TVG chết …? Chồng tôi … chết … ! Có lầm không vậy…?! Thư anh , mình mới nhận hôm qua . Anh nói vẫn khỏe . Thế mà …. sao lại thế này …. Trời ơi …!

Giọt lệ chẳng kịp trào . Hai chân bủn rủn , cất bước không nổi . Nàng sụm xuống ngay tại cổng , hai tay bó gối , gục đầu . Cả đất trời mờ mịt , quay cuồng tựa cơn lốc xoáy ....!

Một lát sau , nỗi xúc động cực điểm dần dần lắng xuống . Và rồi… do bản năng hay từ tiềm thức , tự nhiên nàng thì thầm khấn vái vong linh :

- Anh ơi ! Biết tính sao bây giờ ? Con còn quá nhỏ , mới 8 tháng tuổi , Thày Mẹ thì già yếu , đường đi nước bước em lại không quen . Chẳng lẽ bồng theo đứa con thơ ,“vạn dặm” đi nhận xác chồng ? Anh có linh thiêng xin chỉ đường, dẫn lối . Chứ em giờ rối trí lắm, Anh ơi ... !

Lặng thinh giây lát . Rồi như có “ ai đó “ mách bảo , nàng nén cơn xúc động , bật đứng dậy , trở vào phòng , quơ đại mấy bộ đồ cần thiết , dồn vô chiếc giỏ đệm , bước ra .

Ngoái nhìn phía nhà sau , thấy mẹ chồng ngồi đó ,mắt cũng đỏ hoe , miệng như thầm thì điều gì với ai . Tay đu đưa cháu nội đang lim dim trên võng . Nàng vội nói vài lời gởi gấm rồi tất tả quay lưng , quên cả nụ hôn tạm biệt đứa con thơ dại đầu lòng chưa dứt sữa !

May thay, bước vừa tới cổng , chú em ruột và người bạn lính hàng xóm của anh cũng vừa về tới , xin đi theo nàng . Cả ba “bay” vội ra xe đò , trực chỉ Miền Tây .

Ngồi trên xe, nàng lâm râm cầu nguyện : Xin Ơn trên ,Trời Phật phù hộ cho anh “tai qua nạn khỏi” . Dù có bị đui què , mẻ sứt gì … cũng cam , miễn sao chồng con còn sống !

Tâm trạng nàng lúc này , vụn nát , hoang tàn như mặt đất sau cơn bão lớn ! Đôi lúc , trong đầu nàng chợt lóe lên niềm hy vọng mong manh : Biết đâu có sự nhầm lẫn , người chết không phải là anh . Hay anh chỉ bị bất tỉnh vài ngày ? v.v…và v.v….

Cần Thơ (1965)


Lòng như lửa đốt mà xe lại chạy như rùa bò ! Mãi tận xế chiều mới tới được Cần Thơ . Nàng ngoắc chiếc xe Lôi đi tiếp , chẳng cần trả giá . Tới cổng Quân y viện Phan Thanh Giản , nàng chỉ hỏi vỏn vẹn : Nhà xác ở đâu ? Cho tôi đến nhận xác chồng ! Rồi vội vã sải nhanh đi trước, theo hướng họ chỉ .
Tới nơi , bước vào bên trong : Có 5 tử thi hiện được bảo quản nơi hộc lạnh . Nàng kéo từng hộc , nhìn mặt , xem kỹ thẻ bài . Kể cả một xác bị đứt lìa đầu , khuôn mặt đã biến dạng , mà lại không có thẻ bài . Lúc ấy , nàng chẳng hề biết sợ , cầm cái đầu cứ lật qua lật lại hòng tìm dấu vết thân quen , nhưng thấy cũng không phải là anh !

Ra nhà quàn , hòm nào cũng đã có thân nhân đang rũ rượi than khóc . Vậy họ để anh nơi đâu ? Hay đã đưa xác về Saigon bằng máy bay ? Có thể lắm ! Nghĩ vậy , ba người tính quay ra xe trở lại Saigon , nhưng chợt có tiếng một chị nào đó gợi ý : Thử ra phòng Nhận Bệnh hỏi trước đã !

Không ngờ , ở đấy họ trả lời : Ông ấy mới mổ xong hồi 8 giờ sáng , vẫn còn sống , đang nằm tại phòng Hồi Sinh , nhưng nơi này cấm vô .

Chao ơi ,mừng quá ! Tuy vậy , trong lòng vẫn bán tín bán nghi. Ba chị em kéo nhau chạy vội tới phòng Hồi sinh . Sớ rớ hồi lâu trước cánh cửa đóng kín . Gõ không ai mở !

Quá nóng ruột , nàng vặn đại tay nắm . Anh Y tá thò đầu ra cản lại .Nàng cố phân trần , nhưng anh ta giải thích : Bệnh nhân ở đây hiện còn trong giai đoạn “Thập tử nhất sinh” , chỉ cần một xúc động nhỏ , cơ hội cứu sống họ có thể sẽ “đổ sông đổ biển “ !

Đành phải quay ra , nàng nói với người nhà : Họ không cho tui vô, vì sợ tui xúc động , ảnh hưởng đến anh ấy. Vậy hai chú thử xin vô xem sao !

Thế rồi , sau khoảng dăm phút nói chuyện với nhau - chắc cũng ca “bài ca con cá “ sao đó - chàng Y tá bèn cho anh bạn vào trước ( vì anh bận quân phục , mang lon sĩ quan ), rồi đến thằng em . Nhưng họ đều trở ra với cái lắc đầu :

- Không thấy ! Nhìn các ông ấy nằm la liệt đến ớn lạnh cả xương sống ! Thôi , ráng chờ đi , có ai ra mình sẽ hỏi thăm .

Năm phút… , rồi bảy phút… , mười phút … cũng chẳng thấy ai ra !

Quá nóng ruột , nàng lại đánh bạo xin vô lần nữa. Anh y tá vẫn ôn tồn giải thích lý do. Còn nàng cứ ỉ ôi nói : Khi nghe tin chồng tử trận , tôi còn không khóc , huống chi bây giờ biết chồng sống lại , sao tôi không thể giữ được . Tôi van anh , cứ cho tôi vào, chỉ cần nhìn thấy mặt là tôi ra liền …! Anh y tá tỏ vẻ bực mình , nhưng sự lì lợm và “dai hơn đỉa đói “của nàng , cuối cùng đã thắng . Anh ta đành miễn cưỡng chiều ý , không quên kèm theo lời đe dọa :

- Cho cô vô đúng 5 phút . Nếu gặp , cô mà khóc lóc , ông ấy có mệnh hệ chi là hoàn toàn tại cô đó nghe ! (Sau này mình nghĩ , tay y tá làm hiểm chứ dư biết anh nằm giường nào, nhưng không chỉ )

Cửa xịch mở , nàng lách vô . Trước mắt nàng , hai dãy giường , chật cứng người nằm. Ai nấy đều phủ drap trắng toát , một số người còn phải nằm cả trên băng-ca kê tạm dưới đất . Dây truyền máu , dây nước biển , v.v… tòn ten rủ xuống như mành mành . Bầu không khí tĩnh lặng và lạnh lẽo dễ sợ , lạnh cả ngoài da lẫn trong xương sống . Cảm giác y như khi bước vào nhà mồ giữa đêm khuya !

Quan sát bao quát chớp nhoáng xong . Nàng bắt đầu tìm từ gần đến xa .

- Ồ ! anh đây này ! (Nàng suýt la lên ,nhưng chợt nhớ lời dặn của y tá) . Giường anh nằm sát cửa , đối diện bàn y tá trực . Chỉ nhìn 2 bàn chân , nàng nghĩ ngay là anh . Tấm drap trắng phủ ngang mình . Hai tay và chân bị cột vào giường . Đầu băng trắng toát , mắt trái cũng có miếng băng che kín , mặt sưng vù , miệng ngậm cái ống nhựa to bằng ngón cẳng cái . Nếu không phải là vợ , chưa chắc đã nhận ra anh trong lúc này . Nhưng nàng đoan chắc là Anh 100% , khi thấy thêm được hai cái “lỗ tai voi” nữa !

Tấm drap trên ngực còn phập phồng , tiếng phì phò trong ống nhựa vẫn đều đều . Anh còn thở . ” Chồng tôi sống rồi , các người ơi… !” Chị mừng rỡ muốn la lên nhưng kịp kềm chế . Vội bước ra cửa để báo tin vui , quên cả lời cám ơn anh Y Tá “tốt bụng” !

Ba chị em đang chia sẻ rôm rả tin mừng , bỗng chú lính của anh từ ngoài cổng đi vào .Thấy nàng , chú ta òa khóc . Rồi vừa mếu máo vừa nói : Đơn vị nghĩ Tr/u không qua khỏi nên cho tui qua canh xác , chờ gia đình . Đồng thời một nhóm khác ở Hậu cứ cũng được lệnh chuẩn bị về Saigon , thay mặt đơn vị , để tiễn đưa Trung úy . À , tui có lột cái áo gối chị thêu , mang theo tính để kê đầu cho ổng khi họ liệm . Vừa nói chú vừa móc trong giỏ đồ đưa ra . Nàng quá sức cảm động vì sự chu đáo không ngờ của chú em “ đệ tử “ ! Chú kể tiếp :

- Tui sang tới đây , ổng còn trong phòng mổ . Khi đưa ra phòng Hồi sinh này , chờ đến 3 giờ chiều , không thấy “trong ấy” kêu . Đói bụng quá , nhân tiện ra ngoài mua cho ổng trái cam để quệt lên môi khi tỉnh lại . Ông ấy “lãnh” nguyên trái 82 ly , nát cả người, mất rất nhiều máu , chắc khát nước đến khô môi …. Chú ta nói huyên thuyên trong nỗi buồn vui lẫn lộn !

Thấy trời đà sụp tối , nàng kêu mọi người ra ngoài kiếm gì ăn rồi thuê chỗ ngủ tạm, nhưng ai cũng nói chẳng thấy đói , không muốn đi . Nàng bèn bảo , nếu vậy tối nay chúng ta tạm “ngủ ngồi” ngoài hiên này một đêm . Sáng sớm ngày mai , anh em cứ yên tâm trở về lo công việc . Ảnh còn sống là quá mừng rồi, Mọi sự ở đây , mình tôi lo liệu được !

Quay sang chú lính, nàng cám ơn chú và nhờ chuyển lời cám ơn đến toàn thể đơn vị. Còn anh Cầm ( bạn của chồng ) , xin cám ơn anh, anh về Saigon báo dùm tin vui . Bạn bè trên đó giờ này chắc đang nóng lòng ghê lắm !

Nàng dặn chú em :

- Về thưa cùng Thày Mẹ hãy yên tâm, giữ gìn sức khỏe . “Con đầu lòng của Mẹ “ đã có chị lo . Đổi lại , nhờ Mẹ chăm sóc dùm đứa con đầu đời của chị !

Chờ nàng dặn dò xong , chú lính “đệ tử “ nói : Vậy thì mai tui về báo tin rồi xin phép trở lên ngay để phụ với chị. Bao giờ Trung úy khỏe hẳn tui mới yên tâm về Đơn vị , nghe chị !

Đêm đó , ngồi bó gối ngoài hiên , nàng thầm cảm ơn Trời đất đã nghe được lời cầu xin. Ban cho nàng một đặc ân : Cho anh vẫn còn sống !

Đứa con thơ chưa phải quấn giải khăn tang . Còn nàng, chưa trở thành… Góa phụ !

x x X x x


Xoay xoay ly cà phê . Nhìn theo sợi khói thuốc lững lờ . Tôi thấy tim mình quặn thắt khi nghĩ về những lời nàng kể : Cảm giác xót xa , nghẹn ngào.

Khi nhận tờ giấy Báo tử . Ngày đi nhận xác chồng … Nàng đều được nếm thử . Tuy nhiên , nàng quá may mắn. Còn các chị thì không , nên chi, sớm trở thành Góa phụ !

Tới hôm nay , mỗi khi nhắc lại, ắt hẳn các chị vẫn chưa thể nào quên nỗi đau xé lòng : Cái ngày được tin chồng đã Anh dũng Hy sinh trong Cuộc Chiến Tự Vệ , năm xưa ?!

Tiếc thương.
Oai hùng lắm nhưng mong manh dễ vỡ !
Viên đạn thù xé toạc xác thân anh
Về đất Mẹ , để lại nhiều bất hạnh
Nhưng chồng em : Vinh Dự Lính Cộng Hòa !

Viết lại hồi ức của nàng.

Thân tặng chị QP Hoàng Đình Đạt K20/VB

Cùng các chị QP QL/ VNCH .

Saigon 30/8/2013

Lâm Viên 20

Nguồn http://tvbqgvn.org/01web/lamvien20/hoituong.html
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn