BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73344)
(Xem: 62242)
(Xem: 39427)
(Xem: 31174)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Ngửa trời nghe tiếng than dộng ngược…

14 Tháng Mười Một 201412:00 SA(Xem: 1289)
Ngửa trời nghe tiếng than dộng ngược…
52Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
52


1.
Tôi đọc tác phẩm của Chị kỹ hơn, sau khi có được ấn bản chính thức mang từ nhà in về: SÀI GÒN KHÔNG CÓ ĐẤT.


Má đau đớn, quằn quại, tay chân má lạnh như người chết, Mỵ đưa tay cho má nắm để má có cái mà bóp, có cái mà gồng.

Mai con đừng mua thuốc giảm đau cho má nữa, mua thuốc ngủ để má đi cho nhẹ.

Thằng Út không có má để măng vú nó khóc ai chịu nỗi.

Thằng Út đã ba tuổi mà phải măng vú mới chịu ngủ, má chỉ còn da bọc xương ngực sát sạt, chỉ có hai cái núm nhô lên vậy mà nó vẫn măng hai cái núm teo ngắt.

Má đừng cho nó măng vú nữa, nó lớn rồi.

Chắc cũng không còn mấy ngày, tội nghiệp nó.

Mỵ lén chùi giọt nước mắt không cho má thấy. Mỵ thấy giận thằng Út, tại nó mà má phải chịu đau đớn không dám chết. Nhưng Mỵ lại nghĩ, nhờ có thắng Út mà má chịu sống thêm với chị em Mỵ.

Không có má để măng vú thằng Út khóc không chịu ngủ, nước mắt Mỵ cũng chảy ướt gối. Mỵ lấy tay của nó để lên ngực mình, nó ngưng khóc, tay nó rờ rẫm tìm vú, không măng được nó thọc tay vô áo, sống lưng Mỵ như có con gì bò. Thằng Út thút thít khóc.

Chị cởi áo vú ra đi.

Đồ quỷ, ngủ đi.

Mỵ vừa mắc cở vừa giận thằng Út, Mỵ muốn xáng cho nó một bạt tay nhưng chưa đánh nó đã khóc rống lên. Có tiếng rống khác gầm lên.

Mầy không dỗ cho nó nín được thì đưa nó qua đây tao bóp mũi nó.

Mỵ hoảng hồn, ba đang say rượu ổng nói là làm thiệt. Từ ngày má chết ba uống rượu nhiều hơn, Mỵ lật đật ôm thằng Út vào lòng nói nhỏ vô tai nó.

Nín đi, chờ chị cởi áo.

Cái núm vú của con gái mới mười ba tuổi chưa ló ra, thằng Út nắm không được cứ vuốt tới vuốt lui làm cho Mỵ nổi gai ốc, trân mình chịu không dám la, không dám biểu nó ngưng, nhắm mắt thấy gương mặt lầm lì của ba làm Mỵ quên đau. Thằng Út lấy ngón tay cái và ngón trỏ xe xe đầu vú làm Mỵ đau điếng.

Đừng ngắt chị đau.

Thằng Út đã buồn ngủ lắm vậy mà còn nghe được lời thì thầm của Mỵ, nó măng nhẹ nhẹ rồi từ từ buông tay ra. Mỵ rút tay nó ra khỏi áo, đầu vú ê ẩm, nước mắt Mỵ tuôn không tiếng nấc.

Ngọn đèn trứng vịt trên bàn thờ của má sắp hết dầu, ánh sáng nhỏ như đầu tăm, yếu ớt chập chờn rồi tắt. Căn nhà chỉ còn một màu đen, thằng Út giật mình dậy sợ chắc sẽ khóc. Mỵ nằm nhớ má, nhớ những ngày sắp bỏ chị em Mỵ má cũng như ngọn đèn dầu trứng vịt ban nảy, mòn mỏi, yếu ớt đến nỗi má đã không còn thở mà Mỵ vẫn chưa biết.” trg53-56.

Không Có Đất, chỉ còn nước ngước lên trời mà than! Tiếng than dộng ngược vào tâm tư người đọc. Mười bảy truyện ngắn của Nguyệt Lâm làm mình ray rứt mỗi chuyện mỗi cách khác nhau. Trong đó tôi đặc biệt thích “Đầu vú nấc không tiếng khóc,” với những lời thoại tái tê vừa trích.

Hay, ở một đoạn khác:
“Đám ma bây giờ thường rình rang lắm, kèn tây, kèn ta thổi vang trời, sao đám ma này buồn quá!

Đám ma nhà nghèo mà chú, đâu phải ai cũng có tiền để khoa trương.

Đám ma này ít người thân quá, vừa thấy buồn vừa thấy lạnh.

Dân giang hồ nhập cư lấy đâu có người thân.” – tr.67

À, thì ra đất Sài Gòn bây giờ đâu chỉ có người Sài Gòn. Nhưng SÀI GÒN KHÔNG CÓ ĐẤT khi con người hờ hững với chính phần đất mình đang dung thân. Quên Đất là quên cả nhúm xương cốt tiền nhân vùi sâu trong đó.

SÀI GÒN KHÔNG CÓ ĐẤT, nhưng còn có một bầu trời ĐỈNH LỬA. Người Sài Gòn hay giang hồ đến Sài Gòn sinh sống, một hồi, phải chọn cho mình, cách gì có thể thoát ra được sự ngột ngạt, khô khốc của một thành phố đã thay tên.

“SÀI GÒN KHÔNG CÓ ĐẤT“, ở một mặt khác, là cái thế bật dậy, sinh tử của những tác phẩm văn học Việt Nam, của những nhà văn có tâm, có tầm, sau bốn mươi năm thoát được ra ngoài vùng địa dư vẫn đang bị vây hãm đó.

Little Saigon ngày 13 tháng 11, 2014
UYÊN NGUYÊN

Nguồn Blog Uyên Nguyên




Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn