51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
11Vote
32
Tôi trở về Việt Nam bốn tuần. Tôi trở về Mỹ được hai tuần. Nói như vậy đâu là nơi đến và đâu mới đích thực là nơi để trở về ? Cả hai nơi đều là nơi trở về, vì hai nơi đều là quê hương.
Tôi đã trở về nơi cách đây mười mấy năm tôi đã ra đi. Tôi lặng lẽ trở về một quê hương đầy bất trắc, cũng đầy bất trắc như khi ra đi. Nơi mình sinh ra và lớn lên, đã đồng cam cộng khổ qua từng ngày chiến tranh, nghèo đói…. nhưng nơi đó, đã mất rồi cái cảm giác mình là người chủ của đất nước. Mình là người khách lạ khi trở về, và từng là người lưu vong khi chưa ra đi.
…………
Người lưu vong ở xứ người
Tôi lưu vong mãi ở nơi quê mình .
……………………

Đường Lê Lợi - Sài Gòn trước 1975
Mười mấy năm trước tôi đã ra đi như những câu thơ của Xuyên Trà sau đây gửi quê hương Quảng Nam Đà Nẵng :
TA ĐI
Ta đi nhưng vẫn quay nhìn lại
Để hẹn câu về dẫu rất xa
Mẹ cất giùm con lời hứa vội
Trăm năm vẫn một bóng quê nhàTa đi thương tích còn nguyên vẹnTừ buổi lao tù huyết đã khôHỡi ơi bằng hữu xưa ly tánTa vẫn còn kinh những huyệt mồTa đi đâu phải xa biền biệtMà cách chia từ những dối gianKhông qua truông ải làm sao biếtChỉ sát na thôi, lửa bạo tànTa đi hàng quán xưa thương tiếcKhoai sắn nương đồi tuổi ấu thơĐất quặn đau từ nơi cắt rốnNgàn dâu ai thả bóng trăng chờTa đi còn khắc trên da thịtMuỗi, vắt, rừng thiêng, dấu ấn cùmNhớ câu bỉ ngạn thời xa xứNgàn sau ai kẻ khóc thương dùmTa đi máu chảy sau phi đạoMắt mẹ không hồn ngơ ngác trôngTrong tay hộ chiếu như bùa mệnhKhông lẽ muôn đời bỏ núi sôngTa đi sỏi đá chưa thành gạoĐã trống chiên dồn phủ áo quanGiọt máu trường sơn thăm thẳm chảyTượng đài cũng khóc buổi quan sanTa đi không biết nơi nào đếnChỉ núi sông nguời lạnh nhạt thêmBước đi mỗi bước lòng cay xéƯớc chi, mai chân cứng đá mềmTa đi mà tưởng như còn ởTrong dấu yêu xưa một mái nhàCó nắng hàng cau chim sẻ gọiChiều về em hát khúc hoan caTa đi đã những mười năm chẵnQuay quắt mai chiều một giấc mêLưu lạc tha phương lòng đã dặnTừ buổi ra đi có hẹn về ….*Trích từ tập thơ Thêm, Một Đóa Hồ Nghi
(Xin phép anh Xuyên Trà trích thơ của anh)
Dù thầm hẹn sẽ trở về, nhưng chưa bao giờ tôi nôn nao mất ngủ chờ sáng mai lên máy bay. Người nhà cũng ngạc nhiên khi lần trước cũng như lần này, tôi chẳng những không nôn nao, mà còn muốn trì hoãn ngày đi. Nhưng dù sao cũng phải đi thôi. Vì:
Mai về cho cạn ân tình
Quê hương một nỗi, phù sinh một đời
……….
Kho thời gian trong đời không còn quá nhiều, để tìm cơ hội trì hoãn cho một lời ước hẹn trở về như thế nào. Khi về nhìn màu mắt mẹ già mờ đục, mờ đục như trùng trùng mây trắng dưới thân máy bay, mình biết rằng mọi lý do trì hoãn đều dễ đưa đến ân hận sau này.
Dù nơi kia người mẹ thân yêu đã ra đi nhưng Miên Thụy chưa kịp về để nhìn mẹ lần cuối, nên có lẽ, nếu mai kia cô có về thì chẳng còn ai:
………….
Mai tôi về còn ai bên đường cũ
Cây đa già đã bật gốc năm nao
Mai tôi về cổng trường xưa đã khép
Linh hồn tôi bay lạc tận phương nào
Mai tôi về bóng đời nghiêng dốc núi
Tim nơi đâu bao ký ức còn nguyên
Biết bao lần con tim tôi day dứt
Tự hỏi lòng mình còn nhớ hay quên
………………….
(thơ Miên Thụy)
“... Nhưng anh cũng đã về, đã được nhìn lại dù phố phường không còn bóng thân quen , bỗng dưng lại thấy buồn, nỗi buồn không vơi.... Cho nên thà đừng về hả anh để không còn thấy cảnh cũ, người xưa đã đổi thay, thà là chôn nỗi buồn nơi xứ người thôi anh ạ….” MT đã ngậm ngùi thốt lên như vậy, tôi chia xẻ được tâm tư của cô nhưng chừng nào về thì nơi mỗi người còn tùy thuộc vào lượng cơ duyên được thiết lập với người, với đời.
Không mang tâm trạng du lịch, và cũng lên kế hoạch để đi đâu chơi, chỉ loanh hoanh Sàigon. Đi ăn uống với người nhà, ngồi quán café với bạn cũ. Với tôi, đã là hưởng thụ những ngày ngắn ngủi ở quê hương rồi.
Trong nỗi vui trùng phùng người thân, làm sao ai biết tôi cảm nghe nỗi buồn hiu hắt từ những viên sỏi đá đưới gót giày.
Sỏi Đá Buồn Hiu
Tôi về -từ cõi nào xa thẳm
Thành phố nồng hơn những tiếng nguời
Chân cũ dẫm đau hồn phố thị
Đêm vàng lạc giữa trận cười vui
Hoàng Định Nam
http://tri-am.blogspot.com/
* Em Nhỏ: Những em bé bụi đời, sống trên các bãi rác, hè phố...