
Ngày thứ nhất là thứ năm 10.07.14. Chúng tôi ba người gồm Vợ Tôi và thằng con Út khởi hành từ level 5 trạm Subaru Line theo đường mòn Yoshida Trail lên đỉnh núi lúc 6 giờ 30 sáng, với hy vọng hoàn thành chuyến đi trong ngày. Nhưng khi đến level 6, thì mưa râm và bầu trời ảm đạm, vợ tôi phải trở lại. Tôi và thằng con tiếp tục, khi đến level 7 gần nữa đường lên núi thì gió rất mạnh, và trời chuyển mưa to. Mặc dầu chúng tôi biết trước bão sẽ đến từ phía nam của Nhật, ở trên núi cao thì bị ảnh hưởng cơn bão nhiều hơn, nhưng chúng tôi vẫn đi, có lẽ vì muốn thực hiện sớm chuyến leo núi và có lẻ vì chưa kinh nghiệm hay bị “điếc“. Đến nơi đây Cha Con tôi đành phải trở lại vì nguy hiểm, hơn nửa có lệnh đóng đường lên đỉnh núi từ level 8. Rất may mắn khi chúng tôi vừa trở lại level 5 thì cơn mưa lớn bắt đầu trút xuống. Vợ tôi chờ Cha Con tôi dưới hành lang từ lâu, nhưng vì sợ lạc nên chạy ra đón Cha Con tôi dưới cơn mưa. Đây là hình ảnh cảm động nhất khi tôi nghĩ lại.
Ngày kế là ngày thứ sáu 11.07.14. Vì nán chờ thời tiết tốt, cho đến 10 giờ 50 sáng tôi mới bắt đầu leo núi từ level 5 trạm Subaru line lần nữa. Lần này tôi quyết đi một mình cho nhanh hơn, vì tôi dự trù phải trở lại level 5 trước 10 giờ tối, và về đến hotel trước 11 giờ đêm. Nếu không kip thì ngủ trong đêm ở các nhà nghỉ, tại level 9, 8, hay là level 7. Vì không book trước chổ ngủ, tôi có thể ngủ dọc đường, có thể ngủ dưới mưa với màn trời chiếu đất và gối đá.

Tôi bắt đầu xuống núi lúc 6 chiều, nhìn lại chung quanh không còn ai, tôi là người già cô đơn đi xuống chót. Đến level 8.5 vừa nghỉ chân vừa mua quà kỷ niệm cho các cháu để khoe thành tích của Ông. Khoảng 5 phút sau tôi tiếp tục xuống núi. Nhờ người bán hàng lịch sự tận tâm, chỉ cho tôi xuống bằng con đường khác, nếu không thì tôi xuống bằng đường cũ, sẽ chậm khó khăn và nguy hiểm hơn. Có thể bị trầy trụa nhiều, và nếu về đến hotel là may mắn nhất.
Xuống gần level 8 bầu trời cũng vừa sẩm tối nhìn lại sau lưng chẳng có một bóng đèn nào, nhìn lên bầu trời thì thấy trăng chưa tròn vừa ló dạng, tôi vui vì có vầng trăng là bạn đồng hành. Tuy trời đẹp sau cơn bão, nhưng chỉ có hơn nửa vầng trăng thì không đủ sáng soi đường xuống dốc, mà lại còn bị mây che, còn ánh đèn LED trên đầu của tôi cũng không sáng hơn, vì cặp mắt già đẩm ước mồ hôi. Tôi lột mắt kiến cất kỹ vào túi, nếu có té thì chỉ lọi tay mà không bị mất thêm cặp kiếng. Tôi dò dẩm xuống dốc khó khăn chậm chạp hơn, đôi gậy của tôi vừa chống, và cũng vừa dọ đường như người mù, tôi cảm thông cho người mù hơn bao giờ hết.
So sánh với đường lên đỉnh là con đường dốc đá còn nhiều đoạn thiên nhiên, dường như để thử thách. Qua khỏi level 7 đường lên đĩnh, cây cỏ không còn chỉ toàn là cát đá lớn nhỏ chồng chất lên nhau. Càng lên cao thì độ dốc càng tăng, càng phải dùng sức tàn nhiều hơn nên càng mệt đuối, có lúc tôi phải dùng hai tay giống như bò thế đứng cho an toàn. Càng lên cao thì bị nhức đầu thêm vì không khí loảng hơn, tôi phải dùng hai lon oxy giống như lon gas, do thằng con Út lo trước để trợ sức.
Con đường đi xuống là con đường khác bắt đầu

Xuống gần level 5 thì tôi thấy từ phía xa, có hàng đèn nhỏ dài tiếp tục di chuyễn, giống như con sâu bò lên đỉnh núi, đó là những người leo núi trong đêm. Tôi mới nhận thức, không ai lên hay xuống núi trong đêm một mình, chỉ có tôi đúng là điếc không sợ súng. Khi tôi trở lại level 5 lúc gần 9 giờ 30 tối thì hàng người vẩn nối nhau đi lên có lẻ vì ngày đẹp bắt đầu.
Về đến hotel lúc 10:25 giờ tối. Gỏ cửa phòng, trong lúc Vợ tôi và thằng Con Út đang bàn tán về tôi. Hai Mẹ Con ôm lấy tôi dù thân thể tôi còn đẩm mồ hôi, như mừng người về từ cuộc hành quân. Cảm giác đói bất chợt trở lại, vì tôi chỉ ăn nhẹ và uống nước từ buổi sáng khi lên núi. Tôi tắm thật vội vàng để được ăn. Bữa ăn tối “khải hoàn“ bằng tô mì nóng và vài món nhậu, do vợ tôi lo trước và dọn sẵn với chai rượu đỏ chưa khui mang từ bên Úc. Trước khi nâng ly, tôi thật cảm động và cám ơn Em gái hậu phương và thằng con Út lo cho Ba mọi thứ, và ủng hộ tôi trong hành trình thật độc đáo. Tôi biết chính xác hơ : “sau lưng người đàn ông thành Công nào, cũng có người đàn bà thành Phụng“, tôi nói tiếu. Thật sự bất cứ cuộc đấu tranh nào cũng phải có người hậu phuơng. Nâng ly lên, cánh tay bị đau, nhìn lại đang rướm máu. Nhưng sau hai ly rượu mừng làm tôi quên đau và ngon giấc.
Ý nghĩ của tôi trương cờ Vàng trên đỉnh núi Fuji

Tôi xin kính cẩn trước các đấng Thần Linh nơi đây và Thượng Đế trên cao. Cầu xin cho: “Việt Nam sớm có tự do dân chủ. Công sản Việt Nam phải trả lại quyền cho Nhân Dân Việt Nam, cụ thể là bầu cử tự do có giám sát Quốc Tế để bảo đảm sự trong sạch“.
Lời cầu nguyện cũng là lời yêu cầu gởi đến đảng công sản Việt Nam.
Kính thưa Quý Vị và các Bạn,
Tại sao người Mỹ cấm Cờ trên mặt trăng, họ có cái

Lê Văn Minh HQ21
Ngày 22.07.14 tại Nhật
Kỷ niệm ngày lên đến đỉnh núi Fuji 11.07.14
Nguồn Người Việt Boston
Gửi ý kiến của bạn