Tôi đặt bút viết những dòng này khi tết Ất Dậu đã trở thành câu chuyện của hôm qua. Cành đào khẳng khiu gầy guộc, cánh hoa rụng rải rác vương đầy sàn, mà mới đây ít hôm còn ửng hồng khoe sắc, rung rinh" cười với gió đồng Thôi Hiệu" cùng cây quất bạn đồng hành quả rụng đỏ ối gốc chuẩn bị cho hành trình quy luật ra bãi rác ven đô.
Tôi cũng vậy, ất Dậu là năm tuổi của tôi, hoạ nhiều phúc ít vì một câu chuyện vừa vớ vẩn, vừa ngu xuẩn của con khỉ Giáp Thân vẫn bám riết cái kiếp thảo dân của tôi. Các bạn xa gần sẽ đọc kèm bài viết này là lá thư đầu năm 2005 của tôi gửi ông Nguyễn Đình Then, thành uỷ viên, Thành uỷ Hải Phòng, trưởng ban tuyên giáo thành phố để biết vì sao tôi có bài khai bút muộn mằn cùng với những cảm nghĩ đầu xuân đầy: Hỉ, nộ, ái, ố này!
Lặng đứng trong đêm mùng 5 tết khi giờ Tí qua đã lâu để bước vào giờ Sửu, làn mưa lất phất đã thấm ướt làm bạc thêm mái đầu sương khói trước ngọn gió mùa đông Bắc lạnh lẽo cùng quá khứ u uất lặng lẽ ùa về...
Tên phản động... 13 tuổi với trí óc non tơ như một chiếc lá mới kịp xanh chồi đã bị cuốn theo cơn xoáy lốc biến thiên xã hội chưa kịp hiểu nó là cái gì mà sau này gọi là: "cách mạng mùa thu tháng 8". Cái buổi ban đầu ấy khi được đọc lá thư hiệu triệu đồng bào Việt Nam của tác giả với danh xưng lạ lẫm Nguyễn ái Quốc. Tuy chưa đủ tuổi hiểu biết ông là ai? : với tuổi thơ của một chú bé tiểu học trong đầu ngoài trí thức còn chứa đầy chuyện trinh thám, kiếm hiệp, dã sử...nên tôi nghĩ đến ông như một dị nhân kỳ tích bí ẩn. Đầy lòng kính trọng vừa mơ hồ, vừa vu vơ với rợp đường cờ đỏ sao vàng cùng bài Tiến quân ca hùng tráng, tôi tự thấy mình lớn lên như một trang hiệp sĩ. Với khẩu súng gỗ do một ông thợ mộc ở trong Đình Lạc Viên sản xuất bán cho lũ nhóc thời tiền chiến chúng tôi, chẳng ai triệu tập tôi nghiễm nhiên trở thành chú liên lạc viên của Tự vệ Đông Khê tự lúc nào, lũn cũn chạy theo người chỉ huy đầu tiên của đời tôi là anh Nguyễn Xuân Lâm, con trai cả của nhà tư sản Nguyễn Sơn Hà. Anh chưa kịp lập được chiến công hiển hách, vì ngay ngày đầu tiên Hải Phòng chính thức thay mặt cả nước nổ tiếng súng chống Pháp để bước vào cuộc kháng chiến trường kỳ thì anh đã hi sinh như một người anh hùng ngay tại trận địa bãi tha ma làng Cấm (phường Gia Viên). Cái chết bi hùng kèm theo lòng nhân ái của anh mà tôi đã viết ít dòng về anh trong tác phẩm "Gửi lại trước khi về cõi" của tôi mà trước đó trong suốt 50 năm không có một ai trong chính quyền Hải Phòng nhắc về anh dù chỉ một dòng trên báo chí. Nếu có nhắc tới là sau bài viết của tôi, một loại bài viết không báo nào đăng. Đơn giản vì anh là con một nhà tư sản. Và từ đó cuộc đời non nớt của tôi đi vào cuộc trường chinh gió bụi mà tôi chưa kịp hình dung con đường đầy máu lửa đang chờ tôi phía trước.
Tên phản động... 16 tuổi theo chân chị gái nhập ngũ 1946, anh ruột tôi nhập ngũ 1947, tôi trở thành người lính năm 1948. Giã từ căn nhà 342 Belgique Hải Phòng (số 22 Lê Lai ngày nay) êm ấm có bố mẹ già và các em, đôi chân nhỏ nhoi của tôi ruổi rong khắp các nẻo đường kháng chiến. Ngoài cái chết còn có cái chết cái đói, cái rét, luôn luôn là những người bạn đồng hành chung thuỷ. Với cá nhân tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ tôi có nợ nần gì với cuộc cách mạng này. Cái mẩu "bã đậu" trong đầu tôi dần dần lớn lên khôn lên đã cho tôi hiểu rằng tôi đã dấn thân chiến đấu cho một góp phần bé tí teo làm cho cuộc đời này tốt đẹp hơn: ăn no, mặc ấm, được học hành, tự do, dân chủ, công bằng mà thời đó hay dùng ngôn từ mỹ miều là giác ngộ cách mạng.
Tên phản động... 21 tuổi (1954) tôi có mặt ở Trần Đình đặt gót chân ở trên những mật danh cứ điểm của De Castries: Béatrice - Elian - Claudine - Huguette - Dominique... góp phần mình như một hạt cát li ti trong cái vĩ đại của Điện Biên Phủ chấn động địa cầu.
Tên phản động... 10 năm sau Điện Biên Phủ (1964) lên đường giã biệt người vợ trẻ vừa mới cưới ở với nhau chưa kịp ấm hơi chăn lại dẫn quân lên đường đùng đoàng suốt một giải Tây Nguyên. Chuyện máu xương sinh tử trong cõi chiến địa sa trường giờ đây kể lể lại e rằng rườm tai thiên hạ về sự kể công lố bịch mà ngạn ngữ Trung Hoa có câu: "Chuyện hay mà kể mãi, chó cũng không thèm nghe!"
Chia tay trên sân ga Hải Phòng, nhìn người vợ trẻ mà lòng thắt lại:
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
Xưa nay những người lính ra đi trong bom đạn đã mấy người trở lại mà hẹn ước!
Chiến tranh đã bặt tiếng tròn 30 năm rồi (không tính ngày 17/02/1979 với người bạn núi liền núi, sông liền sông vì cùng là máu đồng chí hoà lẫn với nhau cho thêm phần thắm thiết) gia đình tư sản họ Vũ của tên phản động Vũ Cao Quận cũng đã góp cho cuộc cách mạng này 4 người lính: 3 Đảng viên + với 1 liệt sĩ (mà đúng 50 năm sau tức là tết ất Dậu năm 2005, lần đầu tiên tự nhiên gia đình được nhận được gói quà tết liệt sĩ trị giá khoảng 20.000đ) ngẩng cao đầu tự hào đã chiến đấu "trọn gói" trong 2 cuộc chiến tranh của Tổ Quốc với một Bảng vàng danh dự và 1 bằng liệt sĩ. Đầu năm 2005 được tặng tiếp món quà tết của con khỉ Giáp Thân mừng cho tên gà ất Dậu là tên phản động Vũ Cao Quận.
Tiếng gà gáy trong xóm vọng ra báo sáng. Trời vẫn lờ mờ sương, áo quần đẫm ướt mà hồn vẫn vống lên trong giấc mơ hão huyền, nào đâu phải là Gia Cát Võ Hầu mà thở than trước gò Ngũ trượng. Mái đầu bạc trắng dường như hồn Ngũ Tử Tư còn quanh quất đâu đây! Có thể có bạn chửi tôi lối viết như một thằng Tàu sâu quang.
Mấy tiếng "Pháo chui" đì đẹt lạch đạch đùng nổ trộm vang trong sương sớm làm tôi bừng tỉnh hẳn cơn ảo mộng. Tôi lại trở về với tôi: Tên phản động.
Đã từ lâu, quá lâu rồi... đất nước này, xã hội này đã đẻ ra một cái cơ chế vô hình đầy uy lực là những kẻ lộng quyền, tự tung, tự tác được quyền chửi bới, vu khống kể cả bỏ tù bất cứ ai làm cho chúng nóng mặt. Và lũ dân đen chúng ta cũng đã quá quen cảnh phi lý mà có thật này.Cái hèn, cái sợ trước những cơn dông bão của những kẽ vô học chính trị, ngồi chồm hổm trên pháp luật làm các kiếp thảo dân cứ rạp vàng mặt đất. Tôi cũng vốn là một anh nhút nhát, cả cuộc đời chưa bao giờ có được 15 phút dũng cảm. Nhưng giờ đây, tôi tự coi mình như một con chó bị dồn đến đường cùng, khi cái đuôi còn dùng để ngoe nguẩy biểu hiện cho sự phục tùng, sự sợ hãi...mà đã chạm vách tường, biết là không còn đường nào để lùi nữa thì hoặc là chấp nhận ăn một cú đá chí tử, hoặc là chôm lên bằng tất cả sức mạnh bị dồn nén vào hai hàm răng già nua lung lay chống lại sự hung tàn:
Danh dự hay là chết!
Người ta lớn bởi vì mi quỳ xuống
Hỡi nhân dân! hãy đứng thẳng lên!
Nhà thơ Marat vĩ đại để lại đời những câu thơ khích lệ cao cả góp cho tôi lòng dũng cảm viết những dòng này.
Ông Nguyễn Đình Then ạ! ông đang làm cái việc mà nhà lão thành cách mạng cao cấp Trung Quốc Lý Thận Chi từng là trợ lý ngoại giao của Chu Ân Lai đã có một câu tổng kết về cuộc cách mạng vô sản tàu:
"cách mạng ăn thịt chính những đứa con đẻ của mình!"
Và như để minh chứng, giáo sư Tiêu Quốc Tiêu chấp bút một bài viết khá dài với đầu đề: "Thảo phạt ban tuyên huấn Trung Ương của Đảng cộng sản Trung Quốc" mới thấy cái ngành tuyên giáo của ông với ngành tuyên huấn của tàu giống nhau như hai giọt nước (Comme deux gouttes d'eaux)
Bôi nhọ, vu khống, luôn thay đổi màu sắc như loài bò sát kỳ nhông, giọng lưỡi lươn lẹo như một tên lái trâu, sắc như đao kiếm khi cần giết người, giết đồng chí của mình và những lời thuyết giảng cũng không phải là không có dính máu oan khiên. CCRĐ đã qua nữa thế kỷ rồi mà sao ông cứ xiết mải sợi dây oan nghiệt làm gì?...Tố oan, Tố điêu chỉ có những kẻ vô liêm sỉ không biết đỏ mặt!
Hải Phòng từng là một thành phố lớn thứ 3 trong cả nước, nay lại được phong là thành phố loại 1, nhân dân Hải Phòng tự hào, thế giới rộng lớn nhìn vào.Hi vọng rằng trong những người lãnh đạo ưu tú của thành phố có Tài - có Đức - có Tâm sẽ không còn có những người như ông đứng cùng hàng ngũ. Những nhà đầu tư nước ngoài sẽ do dự ngập ngừng móc ví tiền ra góp vốn liên kết kinh doanh mà thấy thấp thoáng cái đầu có "chỉ số 0" hiểu biết về pháp luật như ông e rằng ngày mai sẽ trắng tay tháo chạy về nước. Tôi hoàn toàn không biết mặt ông, không rõ chức tước học hàm học vị của ông, tuổi ông già hay trẻ nhưng biết chắc chắn ông làm nghề tuyên giáo, nghề đăng đàn diễn thuyết. Cổ nhân từng dạy:Đức tính khiêm tốn không bao giờ thừa mà sự kiêu căng thì thật đáng khinh ghét! biết như vậy nhưng buộc tôi phải cao ngạo nói riêng với ông rằng: "Nếu múa bút hoặc khua môi múa mép thì ông chưa phải là đối thủ của tôi!" Vì sức mạnh của ông là ngôn ngữ đàn áp. Còn sức mạnh của tôi là: "lay động lòng người". Không tin hãy thử xem.
Một mùa xuân mới lại về trên đất Việt Nam, tiếng gáy Canh Tân của con gà ất Dậu vang lên để tôi gửi theo tiếng lòng cộng hưởng tới các bạn bè xa gần một nỗi đau trần thế, nào có to tát gì cho cam, chỉ là tiếng rì rào yếu ớt của thân phận một chiếc lá trong hàng triệu triệu chiếc lá mỏng manh của cuộc đời này.
Và tôi vịn vào 4 câu thơ của Việt Phương để đứng cho vững trong những ngày của cuối cuộc đời còn đầy bất trắc này:
Đã biết những vinh quang đầy ô trọc
Lại biết thêm nỗi nhục đáng tự hào
Đã biết những trung thành đầy phản phúc
Lại biết thêm phạm tội rất thanh cao
Đầu xuân Ất Dậu 2005
Vũ Cao Quận
Gửi ý kiến của bạn