ngay tại phiên tòa xử ngài, vào năm 2007, gây bức xúc, làm trò cười cho công luận quốc tế, tưởng đâu chỉ là sơ sót của một cá nhân quan chức cộng sản nào đó vì “trách nhiệm” nên phải ra tay bịt ngay “cái miệng nói sự thật” của cha Nguyễn Văn Lý.
Khốn nạn nổi tiếng nhất của nhà cầm quyền Cộng sản, có lẽ là màn cắt xén bài phát biểu của Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt tại UBNDTP Hà Nội và bịt miệng để vu cáo, thóa mạ một lãnh tụ tôn giáo.
Mới đây, tại Đại hội Nhà Văn, trò “bịt miệng” lại được các quan chức chính quyền diễn lại với Nhà văn Trần Mạnh Hảo, cũng chỉ vì nhà văn đã dám nói thật, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, lần này, họ tinh vi hơn, thay vì bịt miệng thì họ lại ra tay “bịt ngay cái micrô” phương tiện truyền tải sự thật.
Những kiểu bịt miệng trong Giáo hội
Tưởng đâu chuyện bịt tai, bịt miệng chỉ có ngoài đời, nơi một xã hội cộng sản độc tài, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn gần đây, chuyện bịt miệng cũng xảy ra trong Giáo hội Công giáo Việt Nam bởi tay của một số vị lãnh đạo vẫn thường rêu rao chủ trương “đối thoại”.
Trong cuộc Tọa đàm mừng kỷ niệm 100 năm ngày sinh Đức cố Tổng Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Bình, tại Trung tâm Phaolô Nguyễn Văn Bình, Đức cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp đã “động thủ” bằng cách gọi điện yêu cầu linh mục Chân Tín DCCT phải cắt bỏ những đoạn viết “nhạy cảm”. Cha Chân Tín sau đó đã không được đọc bài tham luận chỉ vì đã không chịu cắt bỏ theo yêu cầu. Cần biết đây là một bài tham luận công phu, do một linh mục 90 tuổi, từng là cố vấn một thời cho Đức cố Tổng Giám mục Phaolô và đích thân Ban Tổ chức đề nghị ngài viết bản tham luận trước đó.
Cao thủ trong động thái bịt tai, bịt miệng có lẽ phải kể đến Đức cha Giuse Châu Ngọc Tri – giáo phận Đà Nẵng, ngài bịt mắt cả các Giám mục khác. Trong bức thư gửi tới Đức cha Chủ tịch HĐGMVN và các Giám mục trong HĐGMVN, ngày 19/7/2010, về vụ Cồn Dầu, Đức cha Châu Ngọc Tri cho biết: “Một tuần sau, khi việc làm mồ mả cho chồng, cha đã tạm ổn, chị Đoàn Thị Hồng Anh cùng cô con gái lớn là Nguyễn Thị Tường Vy, 25 tuổi, đã đến Tòa Giám mục cám ơn về cuộc viếng thăm của chúng con tại gia đình trong lúc tang chế.”
Thực tế, chị Đoàn Thị Hồng Anh và cô con gái của chị đã không tự đến Tòa Giám mục mà chính Đức cha Giuse đã mời chị lên với lời nhắn qua cha chính xứ Cồn Dầu Nguyễn Văn Lục để “giải độc” giúp ngài. Cô con gái lớn của chị Nguyễn Tường Vy lấy chồng theo chồng về một vùng quê ngoài Huế và chỉ trở lại Đà Nẵng mấy năm nay lo lam lũ làm ăn còn chưa xong, nói chi đến là “cư dân mạng” như Đức cha đã viết cho các Đức Giám mục.
Một vị Giám mục khác, người luôn chủ trương “đối thoại” và rất tự hào về đường lối đối thoại của mình là Đức cha Antôn Vũ Huy Chương – Giám mục Hưng Hóa, thì lại có cách “bịt miệng” khác cũng không kém phần đáng nể:
Phục sinh năm 2010, chính quyền Sơn La khi đó đã ra một văn bản gửi tới các địa phương có đông người công giáo trong tỉnh, chỉ đạo cấp dưới những việc cần làm để ngăn cản giáo dân mừng lễ Phục sinh. Sau khi, Nữ Vương Công Lý đưa văn bản lên công luận, Đức cha Antôn Vũ Huy Chương đã gọi điện, mời các vị đại diện cộng đoàn đến để điều tra giúp công an xem ai là người đã cung cấp văn bản đó cho Nữ Vương Công Lý và yêu cầu từ nay không được cung cấp bất cứ thứ gì để đưa lên mạng nữa, khiến các giáo dân Sơn La một phen khiếp vía.
Một kiểu bịt miệng khác cũng rất hoành tráng được một số vị Giám mục chủ trương “đối thoại” thực hiện, như gọi điện nhờ Bề trên các Nhà dòng yêu cầu các bề dưới không được nói hay viết điều gì mà các ngài cho là bất lợi cho HĐGMVN. Nạn nhân của trò bịt miệng này phải kể tới cha Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, Ofm. Nhiều lần cha Bề trên Dòng Phanxicô đã phải giải thích cho các cán bộ đạo đời rằng linh mục Tỉnh không hề phạm bất cứ điều luật nào trong luật Dòng.
Bản danh sách các đại diện dòng tu tham dự Đại Hội Dân Chúa, nhưng lại không có đại diện Dòng Chúa Cứu Thế một Dòng đã hi sinh và đóng góp nhiều cho GHVN trong suốt chiều dài lịch sử hiện diện ở đây. Phải chăng cũng là một kiểu “bịt miệng” nữa?
Trong cuộc họp của Ủy ban hỗn hợp Vatican và Việt Nam lần thứ 2 vừa qua tại Rôma, phía Việt Nam đã đề nghị Tòa thánh 4 điểm, trong đó có yêu cầu “trục xuất Dòng Chúa Cứu thế ra khỏi Việt Nam hoặc ít nhất ra khỏi Hà Nội, như Dòng Tên Chúa Giêsu hồi xưa”. Không biết có phải vì vậy mà để cho “tốt đời đẹp đạo” mà DCCT không được tham dự Đại hội Dân Chúa 2010 hay chăng?
Bịt miệng để làm gì?
Ngoài đời, cha Nguyễn Văn Lý, nhà văn Trần Mạnh Hảo bị chính quyền bịt miệng không ngoài mục đích ngăn không cho nói sự thật về một xã hội thối nát, đạo đức xuống cấp, tham nhũng lan tràn, dân oan ca thán. Mặc dù chính quan chức chóp bu cộng sản thừa biết rằng bịt miệng là một hành động vô luân và đáng xấu hổ với thế giới văn minh nên Nguyễn Minh Triết đã phải công nhận trước báo giới quốc tế “Bịt miệng là không nên, nhưng do cán bộ thừa hành sai”(?)
Trong đạo, xem qua những kiểu bịt miệng mới xảy ra, thì vấn đề vẫn là ngăn không cho nói sự thật “thực” về hiện trạng Giáo Hội Việt Nam, vẫn là kiểu không nên “vạch áo cho người xem lưng ghẻ” của Giáo hội mà nguyên nhân chính tạo nên các mụn ghẻ lại là những người chủ trương “bịt miệng” này.
Cũng có một kiểu bịt miệng khác, tinh vi hơn, kín đáo hơn, đó là dùng chính nạn nhân để che lấp các hành động xấu xa của mình đã được thực hiện. Thật nhẫn tâm và bất nhân khi dùng chính Đức Tổng GMHN Giuse Ngô Quang Kiệt trong bài gọi là “Trả lời phỏng vấn” của Website HĐGMVN do Đức giám mục phụ tá Sài Gòn Nguyễn Văn Khảm phụ trách với nhóm cộng sự thuộc tờ “Công giáo và Dân tộc” của cái gọi là “Ủy ban Đoàn Kết Công giáo” như Nguyễn Nghị – “Cựu” linh mục Dòng CCT – và Khổng Thành Ngọc dựng lên để che đậy những nguyên nhân sâu xa của sự hợp tác, thỏa hiệp với bạo quyền cộng sản nhằm “tống cổ” Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt ra khỏi chức vụ Tổng Giám mục Hà Nội, thậm chí đẩy ngài đi trong đêm 12/5.
Vấn đề khó hiểu là chính những vị lãnh đạo Giáo hội đang rêu rao và cổ võ cái chủ trương “Đối thoại” lại là người tích cực nhất trong việc “bịt miệng” các tiếng nói phản biện bằng cách cắt cúp hoặc kết án là “ma quỷ”, “phá Giáo hội” “vạch áo cho người xem lưng” này nọ?
Câu hỏi đặt ra là: “Đối thoại thế nào và đối thoại với ai khi không thể đối thoại với con cái trong nhà? Phải chăng để đối thoại với chính quyền thì nhất định phải bịt miệng con cái Giáo hội?
Vậy, thực chất đằng sau chuyện giơ tay bịt miệng con cái là để làm gì?”
Chưa lâu, ngay khi được tin Tòa Thánh bổ nhiệm lên chức Giám mục GP Vinh, Đức GM Nguyễn Thái Hợp đã công bố “Phải chăng trước khi đối thoại với Nhà nước hay để có thể đối thoại hữu hiệu với bên ngoài cần “đối thoại thẳng thắn và công tác chân thành” với Cộng đồng Dân Chúa?”. Điều này đã làm dân Chúa hi vọng có một ĐGM thẳng thắn chân thành đối thoại ngay với cộng đồng dân Chúa. Thế nhưng, cũng chính ĐGM Nguyễn Thái Hợp – Chủ nhiệm CLB Nguyễn Văn Bình đã yêu cầu cắt xén bài phát biểu của Linh mục Chân Tín trong cuộc gọi là “tọa đàm” nhân 100 năm ngày sinh cố TGM Nguyễn Văn Bình. Và khi tác giả không nhất trí với trò cắt cúp, kiểm duyệt kiểu Cộng sản đó, thì linh mục Chân Tín đã không được phát biểu.
Điều này làm nhiều người ngỡ ngàng tự hỏi “Liệu lời nói và việc làm của vị mục tử mới này có khoảng cách bao xa”?
Từ nhiều năm nay, trong HĐGMVN, nhiều vị Giám mục vì lý do này nọ, đã liên kết cổ võ cho lập trường thỏa hiệp, với những mục tiêu cụ thể.
Mục tiêu đó là, đến năm 2015, thay vì xây dựng một mô hình Giáo Hội Yêu Nước kiểu Trung Quốc – bởi các vị này thừa biết xu thế thời đại và giáo dân Việt Nam không cho phép làm như vậy - do đó, các vị chủ trương sẽ chú tâm xây dựng một mô hình Giáo hội mới, với một tên gọi mới: “Giáo Hội Trung Thành”, với ba tiêu chí: “Trung thành với Dân tộc, Trung thành với Giáo Hoàng và Trung thành với Sứ mạng Xã hội hóa.”
Điều này giải thích tại sao khi vụ việc tại Tòa Khâm sứ – giáo xứ Thái Hà nổ ra, một số vị Giám mục đã chỉ trích Đức cha Ngô Quang Kiệt rằng “như thế là làm hỏng công việc của Giáo Hội”, đến độ, ngay cả một vị linh mục thân tín nhất được Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt tin tưởng đưa ra Hà Nội từ Miền Nam, giao cho các trọng trách quan trọng trong Tổng Giáo phận, khi có dịp gặp lại các nhóm giáo dân Miền Nam một thời gắn bó đã chia sẻ: “Đức cha Kiệt đã làm hỏng hết công việc đại sự của Giáo hội. Chúng tôi bây giờ đang phải chắp vá lại”, khiến một số giáo dân bức xúc bỏ về.
Không chỉ liên kết với nhau, cổ võ và phụng sự một “Giáo Hội Trung Thành” ngang qua các hành động, việc làm như đã thấy trong Giáo hội thời gian qua, nhóm chủ trương “đối thoại” còn nhiều lần qua giải độc và tìm kiếm sự hậu thuẫn tại Rôma. Với chủ trương, xây dựng một Giáo Hội “Trung thành với Dân tộc, Trung thành với Giáo Hoàng, Trung thành với Sứ mạng Xã hội hóa”, bằng cách vẽ ra những viễn tượng tốt đẹp, thì đến “Bộ rất Thánh” còn thích nữa là Đức thánh Cha.
Chính vì thế mà chúng ta hiểu tại sao, trong dịp Ad Limina 2010 vừa qua, cũng như trong các cuộc tiếp xúc gần đây với các giới chức trong đạo, Đức Giáo hoàng Benedicth 16, qua các vị Giám mục Việt Nam, luôn truyền đạt lại cho các giáo dân Việt Nam giáo huấn: “Phải trở nên người công dân tốt”.
Có thể nói rằng, giáo huấn “trở nên công dân tốt” của Giáo hoàng Benedicth 16 chính là kết quả của những chuyến giải độc, tìm kiếm sự hậu thuẫn của các Giám mục theo chủ trương thỏa hiệp trong các lần đi Rôma.
Chủ trương xây dựng một “Giáo hội Trung thành” quả là một phát kiến vĩ đại trong lịch sử Giáo Hội Việt Nam.
Tuy nhiên, cho tới giờ này, với những bước đi nhắm “chắp vá” bằng cách “im lặng trước bất công”, “hoàn thành việc đưa đức cha Kiệt ra khỏi Hà Nội”, “tổ chức hoàng tráng lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh Đức cố Tổng Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Bình”, “bịt miệng cha Chân Tín” và biết đâu ngay cả việc “không cho DCCT tham dự Đại Hội Dân Chúa”, khiến người ta chỉ thấy một Giáo Hội: “Trung thành với đảng cộng sản, đến độ im lặng trước những bất công, “đồng sinh đồng tử” trong các quyết định của cộng sản đang gây an nguy cho anh ninh của quốc gia, dân tộc như Bauxite, Biên giới và Hải đảo.”
Cũng vậy, một khi đã trung thành với đảng cộng sản, thì nói rằng “trung thành với Giáo hoàng” chỉ là cái bánh vẽ, phỉnh gạt cấp trên và với những kiểu “bịt miệng” như kể trên, thì ngay cả việc “trung thành với sứ mạng xã hội hóa” cũng chẳng bao giờ xảy ra, bởi làm sao có thể “xã hội hóa’ nếu như không “dân chủ hóa” trong Giáo hội.
Theo thông tin chúng tôi được biết, Đức Cha Giuse Võ Đức Minh, trong các cuộc chuyện trò với những người thân tín đã than thở: “đã trót đâm lao thì phải theo lao”. Nếu sự thật “thực” là vậy, thì không biết Giáo hội Việt Nam sẽ “lao” về đâu?
07/9/2010
Nữ Vương Công Lý
Theo Nữ Vương Công Lý
Sự kiện cha Nguyễn Văn Lý bị chính quyền cộng sản bịt miệngKhốn nạn nổi tiếng nhất của nhà cầm quyền Cộng sản, có lẽ là màn cắt xén bài phát biểu của Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt tại UBNDTP Hà Nội và bịt miệng để vu cáo, thóa mạ một lãnh tụ tôn giáo.
Mới đây, tại Đại hội Nhà Văn, trò “bịt miệng” lại được các quan chức chính quyền diễn lại với Nhà văn Trần Mạnh Hảo, cũng chỉ vì nhà văn đã dám nói thật, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, lần này, họ tinh vi hơn, thay vì bịt miệng thì họ lại ra tay “bịt ngay cái micrô” phương tiện truyền tải sự thật.
Những kiểu bịt miệng trong Giáo hội
Tưởng đâu chuyện bịt tai, bịt miệng chỉ có ngoài đời, nơi một xã hội cộng sản độc tài, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn gần đây, chuyện bịt miệng cũng xảy ra trong Giáo hội Công giáo Việt Nam bởi tay của một số vị lãnh đạo vẫn thường rêu rao chủ trương “đối thoại”.
Trong cuộc Tọa đàm mừng kỷ niệm 100 năm ngày sinh Đức cố Tổng Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Bình, tại Trung tâm Phaolô Nguyễn Văn Bình, Đức cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp đã “động thủ” bằng cách gọi điện yêu cầu linh mục Chân Tín DCCT phải cắt bỏ những đoạn viết “nhạy cảm”. Cha Chân Tín sau đó đã không được đọc bài tham luận chỉ vì đã không chịu cắt bỏ theo yêu cầu. Cần biết đây là một bài tham luận công phu, do một linh mục 90 tuổi, từng là cố vấn một thời cho Đức cố Tổng Giám mục Phaolô và đích thân Ban Tổ chức đề nghị ngài viết bản tham luận trước đó.
Cao thủ trong động thái bịt tai, bịt miệng có lẽ phải kể đến Đức cha Giuse Châu Ngọc Tri – giáo phận Đà Nẵng, ngài bịt mắt cả các Giám mục khác. Trong bức thư gửi tới Đức cha Chủ tịch HĐGMVN và các Giám mục trong HĐGMVN, ngày 19/7/2010, về vụ Cồn Dầu, Đức cha Châu Ngọc Tri cho biết: “Một tuần sau, khi việc làm mồ mả cho chồng, cha đã tạm ổn, chị Đoàn Thị Hồng Anh cùng cô con gái lớn là Nguyễn Thị Tường Vy, 25 tuổi, đã đến Tòa Giám mục cám ơn về cuộc viếng thăm của chúng con tại gia đình trong lúc tang chế.”
Thực tế, chị Đoàn Thị Hồng Anh và cô con gái của chị đã không tự đến Tòa Giám mục mà chính Đức cha Giuse đã mời chị lên với lời nhắn qua cha chính xứ Cồn Dầu Nguyễn Văn Lục để “giải độc” giúp ngài. Cô con gái lớn của chị Nguyễn Tường Vy lấy chồng theo chồng về một vùng quê ngoài Huế và chỉ trở lại Đà Nẵng mấy năm nay lo lam lũ làm ăn còn chưa xong, nói chi đến là “cư dân mạng” như Đức cha đã viết cho các Đức Giám mục.
Một vị Giám mục khác, người luôn chủ trương “đối thoại” và rất tự hào về đường lối đối thoại của mình là Đức cha Antôn Vũ Huy Chương – Giám mục Hưng Hóa, thì lại có cách “bịt miệng” khác cũng không kém phần đáng nể:
Phục sinh năm 2010, chính quyền Sơn La khi đó đã ra một văn bản gửi tới các địa phương có đông người công giáo trong tỉnh, chỉ đạo cấp dưới những việc cần làm để ngăn cản giáo dân mừng lễ Phục sinh. Sau khi, Nữ Vương Công Lý đưa văn bản lên công luận, Đức cha Antôn Vũ Huy Chương đã gọi điện, mời các vị đại diện cộng đoàn đến để điều tra giúp công an xem ai là người đã cung cấp văn bản đó cho Nữ Vương Công Lý và yêu cầu từ nay không được cung cấp bất cứ thứ gì để đưa lên mạng nữa, khiến các giáo dân Sơn La một phen khiếp vía.
Một kiểu bịt miệng khác cũng rất hoành tráng được một số vị Giám mục chủ trương “đối thoại” thực hiện, như gọi điện nhờ Bề trên các Nhà dòng yêu cầu các bề dưới không được nói hay viết điều gì mà các ngài cho là bất lợi cho HĐGMVN. Nạn nhân của trò bịt miệng này phải kể tới cha Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh, Ofm. Nhiều lần cha Bề trên Dòng Phanxicô đã phải giải thích cho các cán bộ đạo đời rằng linh mục Tỉnh không hề phạm bất cứ điều luật nào trong luật Dòng.
Bản danh sách các đại diện dòng tu tham dự Đại Hội Dân Chúa, nhưng lại không có đại diện Dòng Chúa Cứu Thế một Dòng đã hi sinh và đóng góp nhiều cho GHVN trong suốt chiều dài lịch sử hiện diện ở đây. Phải chăng cũng là một kiểu “bịt miệng” nữa?
Trong cuộc họp của Ủy ban hỗn hợp Vatican và Việt Nam lần thứ 2 vừa qua tại Rôma, phía Việt Nam đã đề nghị Tòa thánh 4 điểm, trong đó có yêu cầu “trục xuất Dòng Chúa Cứu thế ra khỏi Việt Nam hoặc ít nhất ra khỏi Hà Nội, như Dòng Tên Chúa Giêsu hồi xưa”. Không biết có phải vì vậy mà để cho “tốt đời đẹp đạo” mà DCCT không được tham dự Đại hội Dân Chúa 2010 hay chăng?
Bịt miệng để làm gì?
Ngoài đời, cha Nguyễn Văn Lý, nhà văn Trần Mạnh Hảo bị chính quyền bịt miệng không ngoài mục đích ngăn không cho nói sự thật về một xã hội thối nát, đạo đức xuống cấp, tham nhũng lan tràn, dân oan ca thán. Mặc dù chính quan chức chóp bu cộng sản thừa biết rằng bịt miệng là một hành động vô luân và đáng xấu hổ với thế giới văn minh nên Nguyễn Minh Triết đã phải công nhận trước báo giới quốc tế “Bịt miệng là không nên, nhưng do cán bộ thừa hành sai”(?)
Trong đạo, xem qua những kiểu bịt miệng mới xảy ra, thì vấn đề vẫn là ngăn không cho nói sự thật “thực” về hiện trạng Giáo Hội Việt Nam, vẫn là kiểu không nên “vạch áo cho người xem lưng ghẻ” của Giáo hội mà nguyên nhân chính tạo nên các mụn ghẻ lại là những người chủ trương “bịt miệng” này.
Cũng có một kiểu bịt miệng khác, tinh vi hơn, kín đáo hơn, đó là dùng chính nạn nhân để che lấp các hành động xấu xa của mình đã được thực hiện. Thật nhẫn tâm và bất nhân khi dùng chính Đức Tổng GMHN Giuse Ngô Quang Kiệt trong bài gọi là “Trả lời phỏng vấn” của Website HĐGMVN do Đức giám mục phụ tá Sài Gòn Nguyễn Văn Khảm phụ trách với nhóm cộng sự thuộc tờ “Công giáo và Dân tộc” của cái gọi là “Ủy ban Đoàn Kết Công giáo” như Nguyễn Nghị – “Cựu” linh mục Dòng CCT – và Khổng Thành Ngọc dựng lên để che đậy những nguyên nhân sâu xa của sự hợp tác, thỏa hiệp với bạo quyền cộng sản nhằm “tống cổ” Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt ra khỏi chức vụ Tổng Giám mục Hà Nội, thậm chí đẩy ngài đi trong đêm 12/5.
Vấn đề khó hiểu là chính những vị lãnh đạo Giáo hội đang rêu rao và cổ võ cái chủ trương “Đối thoại” lại là người tích cực nhất trong việc “bịt miệng” các tiếng nói phản biện bằng cách cắt cúp hoặc kết án là “ma quỷ”, “phá Giáo hội” “vạch áo cho người xem lưng” này nọ?
Câu hỏi đặt ra là: “Đối thoại thế nào và đối thoại với ai khi không thể đối thoại với con cái trong nhà? Phải chăng để đối thoại với chính quyền thì nhất định phải bịt miệng con cái Giáo hội?
Vậy, thực chất đằng sau chuyện giơ tay bịt miệng con cái là để làm gì?”
Chưa lâu, ngay khi được tin Tòa Thánh bổ nhiệm lên chức Giám mục GP Vinh, Đức GM Nguyễn Thái Hợp đã công bố “Phải chăng trước khi đối thoại với Nhà nước hay để có thể đối thoại hữu hiệu với bên ngoài cần “đối thoại thẳng thắn và công tác chân thành” với Cộng đồng Dân Chúa?”. Điều này đã làm dân Chúa hi vọng có một ĐGM thẳng thắn chân thành đối thoại ngay với cộng đồng dân Chúa. Thế nhưng, cũng chính ĐGM Nguyễn Thái Hợp – Chủ nhiệm CLB Nguyễn Văn Bình đã yêu cầu cắt xén bài phát biểu của Linh mục Chân Tín trong cuộc gọi là “tọa đàm” nhân 100 năm ngày sinh cố TGM Nguyễn Văn Bình. Và khi tác giả không nhất trí với trò cắt cúp, kiểm duyệt kiểu Cộng sản đó, thì linh mục Chân Tín đã không được phát biểu.
Điều này làm nhiều người ngỡ ngàng tự hỏi “Liệu lời nói và việc làm của vị mục tử mới này có khoảng cách bao xa”?
Từ nhiều năm nay, trong HĐGMVN, nhiều vị Giám mục vì lý do này nọ, đã liên kết cổ võ cho lập trường thỏa hiệp, với những mục tiêu cụ thể.
Mục tiêu đó là, đến năm 2015, thay vì xây dựng một mô hình Giáo Hội Yêu Nước kiểu Trung Quốc – bởi các vị này thừa biết xu thế thời đại và giáo dân Việt Nam không cho phép làm như vậy - do đó, các vị chủ trương sẽ chú tâm xây dựng một mô hình Giáo hội mới, với một tên gọi mới: “Giáo Hội Trung Thành”, với ba tiêu chí: “Trung thành với Dân tộc, Trung thành với Giáo Hoàng và Trung thành với Sứ mạng Xã hội hóa.”
Điều này giải thích tại sao khi vụ việc tại Tòa Khâm sứ – giáo xứ Thái Hà nổ ra, một số vị Giám mục đã chỉ trích Đức cha Ngô Quang Kiệt rằng “như thế là làm hỏng công việc của Giáo Hội”, đến độ, ngay cả một vị linh mục thân tín nhất được Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt tin tưởng đưa ra Hà Nội từ Miền Nam, giao cho các trọng trách quan trọng trong Tổng Giáo phận, khi có dịp gặp lại các nhóm giáo dân Miền Nam một thời gắn bó đã chia sẻ: “Đức cha Kiệt đã làm hỏng hết công việc đại sự của Giáo hội. Chúng tôi bây giờ đang phải chắp vá lại”, khiến một số giáo dân bức xúc bỏ về.
Không chỉ liên kết với nhau, cổ võ và phụng sự một “Giáo Hội Trung Thành” ngang qua các hành động, việc làm như đã thấy trong Giáo hội thời gian qua, nhóm chủ trương “đối thoại” còn nhiều lần qua giải độc và tìm kiếm sự hậu thuẫn tại Rôma. Với chủ trương, xây dựng một Giáo Hội “Trung thành với Dân tộc, Trung thành với Giáo Hoàng, Trung thành với Sứ mạng Xã hội hóa”, bằng cách vẽ ra những viễn tượng tốt đẹp, thì đến “Bộ rất Thánh” còn thích nữa là Đức thánh Cha.
Chính vì thế mà chúng ta hiểu tại sao, trong dịp Ad Limina 2010 vừa qua, cũng như trong các cuộc tiếp xúc gần đây với các giới chức trong đạo, Đức Giáo hoàng Benedicth 16, qua các vị Giám mục Việt Nam, luôn truyền đạt lại cho các giáo dân Việt Nam giáo huấn: “Phải trở nên người công dân tốt”.
Có thể nói rằng, giáo huấn “trở nên công dân tốt” của Giáo hoàng Benedicth 16 chính là kết quả của những chuyến giải độc, tìm kiếm sự hậu thuẫn của các Giám mục theo chủ trương thỏa hiệp trong các lần đi Rôma.
Chủ trương xây dựng một “Giáo hội Trung thành” quả là một phát kiến vĩ đại trong lịch sử Giáo Hội Việt Nam.
Tuy nhiên, cho tới giờ này, với những bước đi nhắm “chắp vá” bằng cách “im lặng trước bất công”, “hoàn thành việc đưa đức cha Kiệt ra khỏi Hà Nội”, “tổ chức hoàng tráng lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh Đức cố Tổng Giám mục Phaolô Nguyễn Văn Bình”, “bịt miệng cha Chân Tín” và biết đâu ngay cả việc “không cho DCCT tham dự Đại Hội Dân Chúa”, khiến người ta chỉ thấy một Giáo Hội: “Trung thành với đảng cộng sản, đến độ im lặng trước những bất công, “đồng sinh đồng tử” trong các quyết định của cộng sản đang gây an nguy cho anh ninh của quốc gia, dân tộc như Bauxite, Biên giới và Hải đảo.”
Cũng vậy, một khi đã trung thành với đảng cộng sản, thì nói rằng “trung thành với Giáo hoàng” chỉ là cái bánh vẽ, phỉnh gạt cấp trên và với những kiểu “bịt miệng” như kể trên, thì ngay cả việc “trung thành với sứ mạng xã hội hóa” cũng chẳng bao giờ xảy ra, bởi làm sao có thể “xã hội hóa’ nếu như không “dân chủ hóa” trong Giáo hội.
Theo thông tin chúng tôi được biết, Đức Cha Giuse Võ Đức Minh, trong các cuộc chuyện trò với những người thân tín đã than thở: “đã trót đâm lao thì phải theo lao”. Nếu sự thật “thực” là vậy, thì không biết Giáo hội Việt Nam sẽ “lao” về đâu?
07/9/2010
Nữ Vương Công Lý
Theo Nữ Vương Công Lý
Gửi ý kiến của bạn