Theo quan niệm của chúng tôi, một đảng viên cộng sản chân chính phải là người ngay từ khởi đầu đã ngay tình tin theo lý tưởng cộng sản như là một lý tưởng cao đẹp, đã gia nhập đảng Cộng Sản là để có điều kiện, phương tiện và cơ hội thực hiện chủ nghĩa cộng sản: giải phóng giai cấp trong xã hội hiện tại có giai cấp bị áp bức bóc lột, để xây dựng một xã hội mới trong tương lai ngày một tốt đẹp, đi từ bất hoàn: Xã hội xã hội chủ nghĩa (còn giai cấp, còn nhà nước của giai cấp vô sản do đảng Cộng sản cầm quyền (Chuyên chính vô sản), mọi người làm việc theo năng lực, hưởng theo sức lao động bỏ ra, từng bước hình thành những con người mới xã hội chủ nghĩa, sống vì mọi người, mọi người vì mỗi người…) tiến tới xã hội viên mãn: xã hội cộng sản chủ nghĩa (Không còn giai cấp, không còn nhà nước, mọi người lao động tự giác, làm theo năng lực và hưởng theo nhu cầu, tài hóa xã hội dư thừa, mọi nhu câu được thỏa mãn, mọi người được sống ấm no, tư do hạnh phúc như một thiên đường nơi trần thế, “Thiên Đường Cộng Sản”…) . Thế nhưng, sau nhiều năm hy sinh chiến đấu giành được chính quyền, thực hiện chủ nghĩa cộng sản, đã kịp thời “phản tỉnh” khi nhận thức được lý tưởng cộng sản chỉ là “không tưởng” (lý tưởng dù cao đẹp nhưng không thể thực hiện được) và việc thực hiện chủ nghĩa cộng sản đã chỉ đem lại những hậu quả nghiêm trọng, toàn diện và di hại lâu dài cho nhân dân, dân tộc và đất nước. Phản tỉnh về nhận thức chưa đủ (phản tỉnh nửa vời), người đảng viên cộng sản chân chính còn phải can đảm chứng tỏ bằng hành động cụ thể trên thực tế để sửa đổi, chấm dứt những tác hại cho nhân dân, dân tộc và đất nước (phản tỉnh hoàn toàn).
Lấy trường hợp cố cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng làm một điển hình về người cộng sản chân chính đã “phản tỉnh”. Ông Lê Hiếu Đằng khởi đầu đã thực tâm và có thiện chí khi tin theo lý tưởng cộng sản là cao đẹp và đã gia nhập đảng Cộng sản Việt Nam để có điều kiện và cơ hội thực hiện chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam. Nhưng sau khi nhận thức được rất sớm, chỉ một vài năm sau ngày 30-4-1975 (Phản tỉnh nhận thức mang tính nửa vời) về lý tưởng cộng sản (cao đẹp nhưng không tưởng) và việc thực hiện chủ nghĩa cộng sản là không thể (chỉ gây tác hại nhiều mặt, lâu dài cho dân, cho nước)đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng mới đây, trước khi qua đời, đã “phản tỉnh hoàn toàn” qua hành động công khai tuyên bố ly khai đảng Cộng Sản Việt Nam và một số hành động tiếp theo.
II/- VÌ SAO NGƯỜI ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN CHÂN CHÍNH CẦN HÀNH ĐỘNG KỊP THỜI ĐỂ CỨU DÂN, CỨU NƯỚC VÀ TỰ CỨU?
Sau khi “phản tỉnh hoàn toàn”, đang nằm trên giường bệnh, ông Lê Hiếu Đằng đã cố gắng nhắn nhủ với các đảng viên công sản cùng cảnh ngộ như mình, rằng:
“ … Tôi muốn nhắn anh chị em đảng viên trong đảng còn tâm huyết thì không có thời điểm nào thuận lợi bằng thời điểm này để tỏ thái độ để đấu tranh. Nếu bây giờ cứ nói tình hình lúc này chưa chín muồi, hoặc là chưa đúng lúc, thì bao giờ mới đúng lúc, mới chín muồi? Chính mình phải tác động để tình hình chín muồi chứ không lẽ ngồi chờ sung rụng à? Quan điểm ấy rất là tiêu cực, mọi người phải tích cực lên, đấu tranh mạnh mẽ, kể cả không sợ bắt bớ tù đày.. .. Tôi hy vọng nhân sỹ trí thức đừng có đặt vấn đề chưa chín muồi hoặc là chưa đúng lúc. Chín muồi là do tác động của xã hội dân sự. Xã hội dân sự mạnh lên thì sẽ có tác động. Mà muốn xã hội dân sự mạnh thì nhân sỹ trí thức phải làm.Vậy thôi.”(Nguồn Bô Xít VN)
Trong lời nhắn nhủ viết trên đây, ông Lê Hiếu Đằng đã đề cập tới tình trạng còn chần chờ không giám “tỏ thái độ để đấu tranh” của “anh chị em đảng viên trong đảng còn tâm huyết”, vì cho rằng “tình hình lúc này chưa chín muồi, hoặc là chưa đúng lúc” để thúc đẩy họ rằng “Chính mình phải tác động để tình hình chín muồi chứ không lẽ ngồi chờ sung rụng à?”.
Theo nhận định của chúng tôi, dường như cụm từ “tình hình chín muồi” mà ông Lê Hiếu Đằng đề cập ở đây là rút ra từ luận điểm “Tình thế cách mạng chín muồi” của lãnh tụ Cộng đảng Liên Xô Vladimir Lenin, một trong những luận điểm về đấu tranh giai cấp nhằm lật đổ chính quyền tư sản với tính chất là công cụ của giai cấp thống trị trấn áp, bóc lột nhân dân( như “ ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh” và rằng “Cách mạng là sự nghiệp của quần chúng”…).
Theo lý luận Mác - Lê “Tình thế cách mạng chín muồi” là lúc mâu thuẫn giữa giai cấp thống trị và các giai cấp bị trị không thể điều hòa được nữa, đã trở thành “mâu thuẫn đối kháng” (một mất, một còn).Nghĩa là một “mâu thuẫn đối kháng” giữa thiểu số giai cấp thống trị với tuyệt đại đa số các giai cấp trong xã hội, thuộc mọi tầng lớp nhân dân bị trị. Nghĩa là một “mâu thuẫn đối kháng” giữa nhà cầm quyền với toàn xã hội. Trong tình thế đó, giai cấp thống trị bị cô lập hoàn toàn, các lực lượng bảo vệ giai cấp thống trị (như quân đội, công an…) đều đứng về phía nhân dân. Một cuộc cách mạng của quần chúng nhân dân nổ ra trong “Tình thế cách mạng chín muồi” này nhất định thành công, giai cấp thống trị sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Đó là một thực tế đã xẩy ra đưa đến sự sụp đổ của chính quyền nước đầu tiên thực hiện chủ nghĩa cộng sản là Liên Bang Xô Viết vào đầu thập niên 1990. Vào thời điểmn đó ở Liên Xô (cũ), “Tình thế cách mạng chín muồi”, nên đông đảo quần chúng nhân dân Liên Xô đã xuống đường bao vây viện DUMA (Quốc hội Liên Bang Nga), các lực lượng vũ trang bảo vệ nền chuyên chính vô sản Liên Xô đành thúc thủ không giám đàn áp nhân dân nữa.Chế độ độc tài toàn trị Liên Bang Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Xô Viết sụp đổ hoàn toàn,không đổ máu, sau hơn 70 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội đã thất bại (1917-1991). “Tình thế cách mạng chín muồi” tương tự cũng hình thành ở các nước cộng sản Đông Âu đã đưa cuộc cách mạng không đổ máu của mọi tầng lớp nhân dân các nước này đến thành công, tạo tiền đề dân chủ hóa đất nước của họ vào những năm cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90. Tính đến nay đã trên 20 năm nhân dân các nước này đã tương đối được sống tự do, ấm no, hạnh phúc trong khung cảnh chế độ dân chủ pháp trị, đa nguyên, đa đảng dù còn phôi thai với nhiều bất hoàn song mỗi ngày một được hoàn chỉnh.
Như vậy “Tình thế cách mạng chín muồi” ở Liên Xô cũng như các nước cộng sản Đông Âu trước đây, không phải tự nhiên xuất hiện mà là một quá trình đấu tranh của mọi tầng lớp nhân dân Liên Xô, nhân dân các nước CS Đông Âu, trong đó sự “phản tỉnh kịp thời” của các lãnh tụ hàng đầu cũng như tập thể các đảng viên cộng sản của đảng cộng sản Liên Xô và các đảng cộng sản các nước Đông Âu, đã đóng vai trò quyết định thành công sự chuyển đổi chế độ chính trị từ “độc đảng, độc tài toàn trị qua đa đảng, dân chủ pháp trị” chóng vánh, hòa bình, không đổ máu nhân dân, không làm tan hoang đất nước.
Vì vậy thiết tưởng đã đến lúc các đảng viên cộng sản trong đảng Cộng sản Việt Nam cần gấp rút hành động kịp thời, bằng cách thúc đẩy sao cho “Tình thế cách mạng chín muồi”mau chóng hơn “chứ không lẽ ngồi chờ sung rụng à?” như ông Lê Hiếu Đằng đã viết.
Vì thực tế “Tình thế cách mạng chín muồi” đã, đang và sắp hình thành tại Việt Nam, chỉ cần các đảng viên cộng sản Việt Nam noi gương các lãnh tụ cộng sản quốc tế và tập thể đảng viên cộng sản Liên Xô cũng như các nước cộng sản Đông Âu trước đây, làm theo lời kêu gọi của ông Lê Hiếu Đằng: hãy “Phản tỉnh tập thể”, công khai tuyên bố rút ra khỏi đảng Cộng sản Việt Nam, cảnh tỉnh và cô lập các lãnh đạo đảng và nhà nước hàng đầu bảo thủ, ngoan cố, tạo ra “Tình thế cách mạng chín muồi” để cuộc cách mạng không đổ máu của quần chúng nhân dân nổ ra nhất định thắng lợi, như thắng lợi của nhân dân Liên Xô và các nước cộng sản Đông Âu đã giành được hơn 20 năm trước đây (1989-2014).
III/-KẾT LUẬN:
Chúng tôi ước mong bài viết đề nghị chân thành và xây dựng nhân ngày đầu năm 2014 này sẽ được sự quan tâm của các đảng viên cộng sản chân chính trong đảng Cộng Sản Việt Nam, nhất là những đảng viên được kết nạp vào đảng CSVN từ cái gọi là “Phong trào thanh niên, sinh viên đấu tranh chống Mỹ Thiệu” (như cố cựu đảng viên CS Lê Hiếu Đằng và nhiều đồng môn cựu sinh viên luật khoa và các phân khoa khác thuộc viện Đại Học Sài Gòn…).
Các đảng viên cộng sản Việt Nam chân chính, không phải chỉ quan tâm mà cần có hành độ cụ thể,kịp thời để cứu dân, cứu nước và tư cứu mình. Đồng thời còn có đủ thời gian và cơ hội làm được những điều tốt đẹp cho dân cho nước, như là hành động “đoái công chuộc tội”. Bởi vì bao năm qua đã lỡ tin và làm theo đảng Cộng Sản Việt Nam, do ngay tình lầm tưởng tính nhân đạo và cao đẹp của chủ nghĩa cộng sản(không tưởng), song thực tế đã chỉ gây tai họa, để lại hậu quả nghiêm trọng, toàn diện, di hại lâu dài cho nhân dân, dân tộc và Đất nước.
Thiện Ý
Theo VOA
Gửi ý kiến của bạn