Xuân đến thêm bẽ bàng
Quê người đêm trừ tịch
cùng đèn uống rượu suông
quẩn quanh không thân thích
bạn bè lạc ngàn phương
sầu theo men vào tim
đốt hồng thêm nổi nhớ
thương đau ngự trong hồn
làm xuân về vụn vỡ
xuân ơi đến mà chi?
cho đau người ly xứ
đời còn có nghĩa gì?
qua thời gian thác lũ
nghìn trùng chốn quê hương
xuân còn hay đã chết
xót mẹ già chết mòn
đợi đàn con lưu lạc
quê hương hận ngun ngút
quê người buồn nghĩa trang
bạn bè tìm đâu thấy
xuân đến thêm bẽ bàng
xuân chìm trong đáy cốc
ta tượng đá hắt hiu
nhặt từng sợi tóc bạc
để cạn hết niềm đau
***
Xuân mùa chinh chiến
Rồi cũng tết cũng mùa xuân viễn xứ
đời chinh nhân sao lắm nỗi đoạn trường
xưa những mùa tết ngập lệ đau thương
nơi đồn vắng, hố cá nhân chờ giặc
Đêm giao thừa một mình buồn hiu hắt
ngậm ngùi cùng chiếc bóng chúc tân niên
loay hoay tìm đâu thấy một ai quen
chỉ tiếng nhạn kêu sương ngoài quan tái
Sáng mùng một chờ thư em mòn mỏi
đứng lại ngồi trông mây nổi mù bay
cuối quê xa thương mẹ ngóng đêm ngày
chờ thằng con lính, trăm lần lỗi hẹn
Nhưng mẹ ơi nơi này xuân nào đến
với những hồn ma lạnh quẩn quanh đây
bên suối ngàn róc rách gió lã lay
têt muôn dặm năm qua buồn muốn khóc
Tàn chinh chiến tưởng không còn chết chóc
đâu ai ngờ thảm tuyệt vẫn muôn phương
xưa banh xác vì bom đạn chiến trường
nay gục úa bên đòn roi đói bệnh
Xưa đồn vắng chờ xuân, xuân không đến
nay trong tù không muốn tết vẫn sang
đời gì đâu sao tàn nhẫn bẽ bàng
kiếp lính trận cứ ngậm ngùi cô quạnh
Mùng một tết góp cơm canh trà bánh
nén hương lòng nhớ bạn chết thảm đơn
tuổi hoa niên mà đã bỏ trần gian
nằm với đất bên đường sầu cỏ úa
Nay xứ lạ một lần xuân tới nữa
tết không nhà hiu quạnh vắng người thương
vẫn tỉnh say nơi quán lẽ bên đường
chờ bạn tới cụng ly mừng xuân thắm
Nhưng họ đã chết queo ngoài muôn dặm
kể từ mùa chinh chiến bỏ trường xưa
chỉ còn ta buồn bã kiếp sống thừa
bao chục năm héo cùng xuân viễn xứ
***
Xuân chiến địa
(viết nhớ Trần văn Thân - Đinh Hoàng Điểu)
Chợt nhớ năm nào trên chiến địa
chúng mình hiu hắt đón xuân chơi
một thằng bộ binh đời như bỏ
một đứa nhảy dù cũng tả tơi
bó gối trong căn hầm tránh đạn
chia nhau một cốc cà phê đen
hít dăm ba điếu quân tiếp vụ
ấy têt cô đơn của lính quèn
rừng vẫn vô tình buồn ủ rũ
gục đầu tắm đạn pháo thương đau
chim đàn cũng bỏ ta về phố
mặc kẻ chinh nhân vạn cổ sầu
rồi cũng chia tay người mỗi ngã
bao mùa xuân tới vẫn tha phương
tan hàng mới đươc tin bạn đã
chết rục năm nao giữa chiến trường
thương bạn xót ta buồn lại khóc
một thằng bất hạnh, đứa điêu linh
chết không mồ mả nơi đèo lũng
sống mất quê hương kiếp ký sinh
thắp nén hương lòng nơi gác lạnh
cốc cà phê nóng điếu thuốc đen
mời bạn về trong đêm trừ tịch
để lại cùng vui tết lính quèn
Xóm Cồn Hạ Uy Di
cuối Chạp 2008
Mường Giang
Gửi ý kiến của bạn