

những thớt lưng còm đạp ngược cây đa cây đề
mặt trời bầm ráng đỏ
máu oẳng-tà-roằng chụp úp sao dzàng
loi choi chân ma bùn mưa không tơi áo
người mất quê nhóng người xa guê
dzô rọ hết thảy
mấy cái chạng rần rần lớp chật ních phận người
con đường đau khổ thọc túi quần ngoái cổ nga-la-tư
phun xèoxèo xếnh-xáng
bánh mì
đồ gốm. chưng
bao tử 1 đổi thành 4 loại nhơi cỏ
giờ chừ trâu bò đi mô tê
túi thủng lòi đáy quỷ
treo dộc thiên đàng
ở đâu cũng thế những kẻ lai giống
[ hậu duệ đất nước mai sau đồng tổ cuốc ]
nhốt gió lại đừng cho phảng phất mùi
phản động
cứ cột đèn ôm loa nghe thủng phi-lô
sắp hàng nghiệm chỉnh lý thuyết bận đại-cán
tỉu-nà-ma mấy cọng rau muống
chiếc xe hòm lộng lẫy phóng đi
cặp môi tím nghệ thuật
ngoài trời rét run
vở kịch biên tiệp mới hết màn đầu
rán chút nữa đi son phấn
con-đường-hạnh-phúc cười giả lả
vuốt ve tự ái ổ gà dằn xóc.
đêm
tự nhiên. tự nhiên đến khỏi phải mày mò
kim
và huyệt sâu dưới đáy hồ
hàm rồng nhơi hết ba phần tư đất cát
những chiếc mả vôi. đình làng
ông tai tượng
nghìn năm sau thiên đường
bọn lính cụt đầu ngồi ông ổng hát
cá leo nguồn xương trắng đường trường
à hà
vực
nông
sâu
HoàngXuânSơn
mười ba mười một mười ba
Theo QuyênBook
Gửi ý kiến của bạn