BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73231)
(Xem: 62212)
(Xem: 39390)
(Xem: 31148)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Thời "giải phóng" : Trả lại tiền

12 Tháng Chín 201312:00 SA(Xem: 2290)
Thời "giải phóng" : Trả lại tiền
51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
51

Cao Xuân Huy sinh năm 1947 tại Bắc Ninh. Ông đi lính Thủy quân lục chiến năm 1968, bị bắt làm tù binh tháng 3, 1975 , tù 5 năm. Năm 1982 vượt biên và đến Mỹ năm sau đó. Năm 1985, in hồi ký “Tháng Ba Gãy Súng.” Truyện ngắn này rút trong “Vài mẩu chuyện,” do tạp chí Văn Học xuất bản, ra mắt 4 tháng trước khi ông qua đời.

 



Cao Xuân Huy chụp tại nhà Nhật Tuấn




 

Cơn thèm đàn bà bắt gã đạp xe loanh quanh trong thành phố.

 

Đường Hồng Thập Tự lác đác chị em ta đứng thập thò dưới các gốc cây.

 

“Xe qua lại nhiều quá, không được.”

 

Gã đảo một vòng công viên trước cổng Dinh Độc Lập. Tối. Mỗi gốc cây đều thấp thoáng bóng người. Vài tay cũng đạp xe rảo rảo giống gã.

 

“Được rồi.”

 

Gã tấp vào một gốc cây. Một ả ló ra kéo tay gã:

 

“Dzô sát trong đây.”

 

“Nhiêu?”

 

“Hai chục.”

 

“Không có đủ.”

 

“Dzậy có nhiêu?”

 

“Thổi không thì nhiêu?”

 

“Mười.”

 

“Vẫn không đủ.”

 

“Dzậy chớ muốn nhiêu?”

 

“Có năm thôi.”

 

“Hổng được. Đụ má… Chưa mở hàng.”

 

“Nguyên một ngày lương! Không được hả? Thì thôi.”

 

Gã quay đi. Ả kéo lại.

 

“Thôi, có nhiêu lấy nhiêu!”

 

Gã đứng tựa lưng vào gốc cây. Tụt quần.

 

Ả ngồi xổm xuống. Làm việc.

 

Ánh đèn pin bất ngờ chiếu thẳng vào mặt gã đàn ông, kèm theo tiếng quát:

 

“Đứng yên!”

 

Gã mở choàng mắt, kéo vội quần lên.

 

Ả bật dậy, co chân định chạy.

 

Tiếng lên đạn lách cách. Tiếng quát của tên dân phòng:

 

“Đưa giấy tờ coi.”

 

Gã lúng túng moi ra tờ giấy: “Ra Lệnh Tha” với tội danh: “Can tội sĩ quan ngụy”.

 

Ánh đèn pin dừng lại trên những hàng chữ, ngập ngừng.

 

Tiếng gã phân bua:

 

“Tôi mới được thả. Lâu ngày… Thèm quá…”

 

Tên dân phòng nhỏ giọng:

 

“Anh tui cũng bị mấy năm như cha, mà đâu có tầm bậy tầm bạ như dzầy. Phải kiếm chỗ kín kín một chút chớ.”

 

“Tôi cũng muốn vậy, nhưng tiền đâu mà mướn phòng.”

 

“Nó lấy cha nhiêu?”

 

“Năm đồng.”

 

“Năm đồng?” Tên dân phòng bật tiếng cười.

 

Quay sang phía ả đàn bà, hắn ra lệnh:

 

“Trả lại tiền cho người ta!”

 

Không hiểu, ả hỏi lại:

 

“Tiền? Trả lại…”

 

Hắn quát:

 

“Trả lại cho người ta. Rồi đi đi.”

 

Ả ngập ngừng định lên tiếng, nhưng đành im lặng trả lại tiền.

 

Gã đàn ông lên xe, đạp đi. Đợi tên dân phòng đi khuất, hắn vòng lại, đến gần ả.

 

“Này, tôi trả lại năm đồng.”

 

Ả quay lại. Cái nhìn đậu trên mặt gã vài giây, rồi nói:

 

“Thôi, giữ lấy xài đi.”

 

Cao Xuân Huy

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn