BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73229)
(Xem: 62212)
(Xem: 39389)
(Xem: 31148)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Đơn khiếu nại

06 Tháng Chín 200712:00 SA(Xem: 1156)
Đơn khiếu nại
51Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
51
 

CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM


Độc lập - Tự do - Hạnh phúc


 


Xã Xuân Phú, huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai Ngày 06 tháng 9 năm 2007


 


ĐƠN KHIẾU NẠI


 


 “Công văn số 1714 ngày 20.8.2007 của Tổng Thanh Tra Chính phủ giải quyết đơn khiếu nại của bà Vũ Thanh Phương ở Đồng Nai, là kết quả của công tác chỉ dựa vào biên bản của Đoàn Thanh Tra đã bị đương sự tố cáo nội dung biên bản ấy là cách lãnh đạo làm việc quan liêu xa rời thực tế chỉ nghe cấp dưới lính tráng báo cáo sai thực tế, bất chấp sự thật và pháp luật của chính nhà nước CHXHCN Việt Nam đang có hiệu lực pháp luật”


 


Kính gửi: - Tổng Thanh Tra Chính phủ 


 - Ông Lê Tiến Hào - Phó Tổng Thanh Tra Chính Phủ


 - Các nơi nhận công văn 1714


Đồng kính trình: - Thủ Tướng Chính Phủ + Ban bí thư trung ương đảng CSVN


 - Ủy Ban Thường vụ Quốc Hội nước CHXHCN Việt Nam


 - Ủy Ban Trung ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam


 - Các cơ quan thông tin đại chúng trong và ngòai nước


 


Tôi là Vũ Thanh Phương hiện đang ngụ tại số nhà 182 ấp Bình Xuân I – xã Xuân Phú - huyện Xuân Lộc - tỉnh Đồng Nai. Ngày 28.8.2007, gia đình tôi nhận được công văn 1714 nói trên theo đường Bưu điện (đính kèm). Đối chiếu với đơn tố cáo nội dung biên bản ngày 23.3.2007 của Đoàn Thanh Tra đã đối thoại tại Ủy Ban huyện Xuân Lộc, thấy nhiều vấn đề không đúng với Quyết định số 173 về thành lập Đoàn Thanh Tra, không đúng phương pháp thanh tra và không đúng luật pháp hiện hành ? Tôi xin được trích dẫn từng ý trong công văn ấy để khiếu nại như sau:


1. Công văn nói: “Tổng Thanh Tra Chính Phủ thành lập Đoàn Thanh Tra theo quyết định số 364 ngày 1.3.2007 đã xác minh đơn khiếu nại của Bà…”?


 Xin nói cho rõ rằng : từ Hà Nội để về quê tôi đã nhận được Quyết định số 173 ngày 26.1.2007 về việc thành lập Đoàn Thanh Tra (văn bản đính kèm). Đoàn chỉ có 2 cán bộ vào làm nhiệm vụ thanh tra việc thu hồi đất + cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất ở huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai và kiểm tra xem xét giải quyết đối với 3 vụ việc ở 3 huyện khác nhau. Thế mà thời gian quy định chỉ có 30 ngày làm việc ? Đúng là trình độ cán bộ thời hội nhập ngày nay quá tài giỏi mới đảm đương được khối lượng công việc rất lớn mà trong thời gian ngắn như vậy?


Quyết định nói tiếp : “Để xác minh đơn khiếu nại của Bà Phương”. Tôi tự hỏi tại sao không nói rõ đơn ấy đề ngày tháng năm nào, nội dung khiếu nại cái gì ? Phải chăng: Tổng Thanh tra Chính phủ tự nghĩ ra để nói chứ không có thật ? Vì hồ sơ khiếu nại gửi đi và đến, tôi sắp xếp, phân loại, lưu trữ rất khoa học, mở ra là thấy liền. Tính ra đầu năm 2007 chỉ có 4 lá đơn vào các ngày 26.3.2007 ; 4.5.2007 ; 14.5.2007 và ngày 6.8.2007. Năm 2006 chỉ có 2 lá đơn liệt kê văn bản từng năm do tỉnh Đồng Nai và trung ương giải quyết để khẩn cầu cấp trung ương ( TW) xem xét giải quyết tiếp đơn yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình sự đối với chủ tịch Ủy Ban nhân dân tỉnh Đồng Nai. Tất cả đều không có nội dung như trong Công văn 1714 đã liều lĩnh dám nói rằng : “Đương sự đòi thêm 1563m2 đất và khiếu nại Quyết định số 3485 ngày 23.9.1998 của Ủy Ban tỉnh Đồng Nai bác đơn khiếu nại của Bà đòi 7, 68 ha đất…”. Đây là việc hoàn toàn bịa đặt, vô duyên !? Bởi vì đã 8 năm rồi, không bao giờ tôi nhắc đến cái thứ Quyết định phạm pháp này, tôi đã để yên cho nó nằm sâu trong lòng đất, bới lên e vi phạm luật môi trường ? Nay Tổng Thanh tra Chính phủ nghe ai mà cho là đúng nên mới đề cập tới để nối tiếp cái Quyết định phạm pháp ấy thì tuỳ các quý vị thôi. Nhưng về phía tôi khẳng định là không đúng chức năng của Thanh Tra Chính phủ ?


Nhiệm vụ của Đoàn Thanh tra đã quy định rất rõ trong Quyết định số 173 thành lập Đoàn là: “Kiểm tra xem xét giải quyết đối với 3 vụ việc, trong đó có việc của Bà Phương”. Đoàn đã có “sáng kiến” triệu tập cuộc họp quá rộng rãi để kiểm tra xem xét gồm: 5 cán bộ của tỉnh + 17 cán bộ của huyện + 6 cán bộ của ấp xã, tổng cộng là 28 người. Nhưng chỉ có 7 người phát biểu, còn chủ yếu là Trưởng đoàn đặt vấn đề tới 10 lần cho đương sự trả lời, lục bới lại từ đầu vụ việc có lẽ để làm “ván bài lật ngữa” giúp cho địa phương thân yêu của mình thêm những chứng cứ mới, tình tiết mới để cùng tham gia hội đồng đánh dân oan và bảo vệ quan điểm sai trái bảo thủ của mình đã giải quyết sai trái bao năm qua trong việc cướp đoạt phi pháp tài sản của gia đình tôi từ hơn 32 năm qua. Còn nội dung yêu cầu chính của đương sự thì không xem xét thấu tình đạt lý và không làm gì cả ? Đoàn thanh tra của chính phủ đã không xem xét lý do chây lỳ, vô ý thức tổ chức của Ủy ban Nhân dân tỉnh Đồng Nai đã không thực hiện các công văn số 3936 ngày 13.8.2003 của Văn Phòng Chính phủ. Tiếp đến công văn 4455 ngày 10.8.2005 và công văn 4935 ngày 6.9.2006 đều của Văn Phòng Chính Phủ mà chính quyền địa phương cứ ngoan cố kéo dài, không chịu trả tài sản đã bị tịch thu trái phép. Bởi vì, họ đã dựng lên cái tội tày trời cho Cha tôi là “làm việc cho CIA và có nợ máu với nhân dân…” mà chính quyền Cộng sản huyện, xã đã tuyên bố trước cuộc mít tinh vào ngày 15.5.1975. Ngay trong bối cảnh cuộc chiến tranh ở nam Việt Nam vừa kết thúc, khi ấy đảng và chính phủ Hà Nội vừa tuyên bố trước cả thế giới biết rằng: “Việt Nam xóa bỏ hận thù, đại đoàn kết mọi tầng lớp nhân dân, thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc”, thì địa phương nơi quê tôi ở đây đã trắng trợn dựng tội cho dân lành, để cướp đoạt trắng trợn tài sản công dân mà cụ thể là Ba, Mẹ tôi.


Trước tình hình nói một đằng làm một nẻo như trên gia đình tôi đã chịu bao cay đắng, oan khuất kể từ sau ngày 30/4/1975 cho đến nay. Nên tôi quyết dành thời gian còn lại của cuộc đời để đấu tranh đến kỳ cùng cho công lý và lẽ phải.


Còn việc Đoàn Thanh Tra đã làm đúng yêu cầu của Tổng Thanh Tra Chính phủ hay chưa mà tài sản công sức của ba mẹ chúng tôi chưa đòi được thì tôi sẽ vẫn phải khiếu nại đến cùng, và yêu cầu Thủ Tướng Chính phủ giải quyết cho người dân bị hàm oan chúng tôi được cậy nhờ.


2. Công văn nói tiếp : “Bà không cung cấp được giấy tờ để chứng minh nguồn gốc khuôn viên nhà đất của gia đình bà có 3000m2 …”.


  Vì Trưởng Đoàn hỏi nên tôi phải trả lời, thì tôi đã trả lời lần hỏi thứ 3 của Trưởng Đoàn ở đầu trang 3 của biên bản ngày 26.3.2007. Tôi đã nói rõ diện tích đất nhà cũng như diện tích đất khác. Nếu không biết thì làm sao có tổng diện tích 7,68 ha ( hec ta) bị vu khống tội để tịch thu ? Nhưng thư ký khi nghe tôi trả lời như vậy cảm thấy không hợp khẩu vị, không vừa lỗ tai nên không ghi vào biên bản, mà chỉ ghi: Nhưng nhà nước có…. ? (dòng 12 trang 3 từ trên xuống). Đến câu hỏi lần thứ 6, thứ 7, ông tự giải thích tiếp để bắt bẻ vô lý những giấy biên nhận ngày 17.1.1974 cho là giấy của chính quyền cũ cấp cho người đi nộp hồ sơ thì người nộp hồ sơ đó không có quyền gì trên đất ấy ? Đến lần hỏi thứ 8 ông giải thích tiếp: theo luật đất đai thì không xem xét trả lại đất cũ ? Lần hỏi thứ 10 ông cũng nói rằng: Qua làm việc cho đến nay Đoàn Thanh Tra cũng chưa thấy có tình tiết mới ? Có nghĩa là 1000 lần hỏi phải có 1000 tình tiết mới ?  Tôi nghe mà lộn cả ruột vì trò chơi chữ láu tôm láu cá và kiểu cách đá qua đá lại giữa cấp trung ương và chính quyền cấp tỉnh để nhằm trốn tránh trách nhiệm với dân của các ông, thật chỉ là một phường cùng hội cùng thuyền, một bè đảng tội phạm che chắn tội lỗi cho nhau cả thôi !?


Căn cứ vào các lần hỏi và giải thích ở các lần 3 + 6 + 7 + 8 + 10 làm cho đương sự không khỏi suy nghĩ rằng Đoàn Thanh Tra vào lần này để làm lại từ đầu, để làm “ván bài lật ngửa” thể hiện ở 4 vấn đề cơ bản sau đây:


a. Chính quyền địa phương đã bãi bỏ công văn 56 của huyện Xuân Lộc là đủ ? Xin Thanh tra Chính phủ hiểu cho rằng: bãi bỏ công văn ấy là một việc. Còn văn bản minh oan là việc khác để đảm bảo tính pháp lý cho dân chứ ? Sao không xem việc bồi thường oan sai theo tinh thần và nội dung của Nghị quyết 388 của Ủy Ban Thường vụ Quốc Hội. Tiện đây tôi trích nguyên văn một đoạn của nghị quyết 338 đã viết rằng: “Ngoài việc bồi thường oan sai xong, Thủ trưởng hay Phó Thủ trưởng cơ quan điều tra. Viện trưởng hay Phó Viện trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân (ở tỉnh) đến xin lỗi tại nơi cư trú có chính quyền địa phương và tổ chức chính trị xã hội tham dự. Còn phải đăng cải chính trên một tờ báo Trung ương và một tờ báo địa phương trong ba số liên tiếp”….


  Nếu đối chiếu với nỗi oan của gia đình tôi cũng lớn không kém các vụ án oan sai trong đời sống thực tế ở Việt Nam hiện nay. Họ đã gắp lửa bỏ tay người, vu khống dựng tội để tịch thu toàn bộ tài sản của gia đình tôi, làm Ba tôi phải chạy trốn, còn Mẹ và cả gia đình con cái bị họ trục xuất khỏi địa phương, sống tha phương cầu thực suốt 26 năm mới được công nhận là oan, rồi sau đó do gia đình tôi đấu tranh mạnh mẽ kiên trì nên họ buộc phải minh oan cho lấy lệ, trả 1 phần nhà lấy lệ. Còn khối tài sản lớn vẫn bị chính quyền địa phương tiếp tục chiếm giữ để hưởng lợi trên xương máu của gia đình tôi ! Giờ đây Tổng Thanh tra Chính phủ lại đồng tình với tỉnh Đồng Nai về việc minh oan, không dám ban hành văn bản minh oan là có vấn đề !?


b. Việc trả lại căn nhà và đất ở nhưng không trả hết thửa đất dùng để ở ấy, mà Tổng Thanh tra chính phủ dám nói : “Ủy Ban tỉnh đã chiếu cố, có xét đến hoàn cảnh thực tế, phù hợp với tình hình tại địa phương. Do đó không có cơ sở pháp lý để giải quyết việc bà đòi thêm 1563m2 đất…” !!!


 Trước hết khi gia đình tôi mới chỉ nghe nói 2 chữ “chiếu cố” mà chúng tôi đã nóng hết mặt mày, ù tai, nhắm mắt lại muốn hô to lên rằng : Chúng tôi trả lại ngay 2 chữ chiếu cố ấy cho các quý ông và không thèm nhận nó. Tôi ghét cay ghét đắng cách ăn nói trịch thượng, coi thường người dân, khing rẻ người dân đen thấp cổ bé miệng. Bởi vì kẻ có chức quyền đã dùng cụm từ này, mà không hiểu ý nghĩa của nó để đặt cho đúng chỗ, đã cướp đất, nhà, tài sản của dân lành vô luật pháp gây đau khổ cho dân mấy chục năm trời. Khi dân đòi kiên trì, kiên quyết rát mặt phải trả lại một phần thì lại ra vẻ chiếu cố thương dân nên chiếu cố trả lại !!! Thật là trơ tráo và lỳ lợm không khác gì kiểu ăn nói vừa đánh trống, la làng vừa ăn cướp vậy …


c. Công văn nói đến cái gọi là “Khoản 2, Điều 2 Luật Đất đai năm 1993, thì việc khiếu nại của bà không có cơ sở để xem xét giải quyết ”. Về khoản 2 này được Quốc hội thiết kế bằng 57 từ rất trọn ý và trọn nghĩa cho một vấn đề chung nhất cho cả ba thời kỳ gọi là “cách mạng của đất nước”. Đó là: Nhà nước không thừa nhận việc đòi lại đất đã giao cho người khác sử dụng trong quá trình thực hiện chính sách đất đai. Xin hiểu cho rõ rằng: Sự việc của gia đình tôi không thuộc vào quy định này, cũng không thuộc diện chính sách đất đai như trong “cải cách ruộng đất” ở miền Bắc. Nhưng khi phát hiện chính sách ấy sai, thì Đảng và Chính phủ đã phải sửa sai phần nào, chỉ giữ lại trường hợp nào đúng thì giao đất đó cho nông dân sử dụng. Nhà nước chỉ không thừa nhận việc đòi lại cái đã giao đúng này thôi sao ? Do vậy trong đơn tố cáo Đoàn Thanh tra đề ra ngày 26.3.2007 tôi đã nói rõ: “…Hãy về trong đèn lên đêm khuya để căng mắt ra mà đọc lại luật để hiểu cho đúng luật, để đỡ khổ cho dân chúng tôi !?” Đã 6 tháng rồi có lẽ nơi ấy vì tiết kiệm điện ban đêm nên vẫn không đọc lại luật và vẫn hiểu như quan CS cấp dưới nói rồi cho là đúng, để từ đó quan CS cấp trên viết vào công văn 1714 là điều không thể chấp nhận được. Nhất là trong thời buổi ngày nay khi mà nhà nước không còn bịp bợm được dân đen sống dưới đáy xã hội như bao năm trước kia được nữa thì việc này có nên tái diễn nữa hay không ?.


d. Công văn nói : “…Nếu gia đình Bà có nhu cầu sử dụng đất sản xuất nông nghiệp thì phải có đơn gửi Ủy Ban huyện Xuân Lộc để được giải quyết và chấm dứt khiếu nại ” !!!


 Về việc này tôi xin thẳng thắn nói rằng: Ủy Ban tỉnh Đồng Nai đã có quyết định công nhận gia đình tôi bị oan trong suốt 25 năm qua, thì phải trả lại toàn bộ tài sản bị mất oan do các quan cộng sản gây ra. Chính quyền không được phép đặt điều kiện mới trả lại, việc này là phạm pháp nối tiếp phạm pháp. Tôi hiểu rất rõ về nội dung giao đất của Luật Đất đai. Tôi đâu có cần giao đất, hoặc có cần ngửa tay xin đất để canh tác, mà gia đình tôi đòi lại đất đai tài sản thuộc sở hữu tư nhân theo điều 212 Bộ Luật Dân Sự đã bị hành động phạm pháp của đám quan lại ở địa phương dùng quyền lực vu khống để làm hại nhân dân vô tội. Họ vu oan giáng họa, gắp lửa bỏ tay người để cướp giật tài sản của dân lương thiện giữa ban ngày, để rồi khai thác sử dụng liên tục suốt 25 năm mới được minh oan. Nhưng minh oan để minh oan cho chiếu lệ, còn tài sản cướp của dân vẫn giữ chặt lại để bòn mót ăn thêm 8 năm nữa. Như vậy là tổng cộng lại hơn 33 năm đã chiếm giữa phi pháp hơn 1/3 thế kỷ mà các quý vị vẫn chưa thấy đủ no sao ? Thật đúng là lòng tham vô đáy, ăn cào, ăn cấu của dân vô tội vạ mà vẫn không bị luật pháp trừng trị, thì với hành vi như vậy của nhà nước có luật cũng như không ? Cứ để cho đám quan tham hoành hành thì hô hào chống tham nhũng, chống quan liêu, chống ức hiếp, sách nhiễu nhân dân chỉ là khẩu hiệu xuông trống rỗng mà thôi !


 Vậy mà giờ đây Tổng Thanh tra Chính phủ vẫn ngang nhiên dùng cụm từ: “Không có cơ sở pháp lý để được trả tài sản” thì tôi phải tiếp tục thưa kiện ít nhất cho hết đời mình và truyền lại cho đời sau tiếp nối công cuộc đấu tranh đòi công lỹ và lẽ phải này đến cùng vậy, cho dù đoạn trường khiếu kiện còn lắm gian nan. Gia đình và bản thân tôi phải kiên trì đấu tranh như thế để tự giải phóng cho mình và cũng là góp sức nhỏ bé vào công cuộc đòi công bằng xã hội, đòi công lý, lẽ phải nói chung trước mọi bất công xã hội đang đầy rẫy và hoành hành ngang ngược trên nước Việt Nam ta hiện nay.


Từ nội dung khiếu nại như trên, tôi khẳng định công văn số 1714 của Tổng Thanh tra Chính phủ giải quyết khiếu nại của trường hợp Bà Vũ Thanh Phương hoàn toàn sai với luật pháp và chắc chắn trong việc này có động cơ, mục đích không lành mạnh và trong sáng gì cuả các cấp có thẩm quyền ở cả trung ương lẫn địa phương !!!


Vậy tôi tha thiết yêu cầu Thủ Tướng Chính Phủ cùng các cơ quan giám sát pháp luật, cơ quan hữu quan, cơ quan thông tin đại chúng xem xét lên tiếng giúp.


Gia đình tôi, một Đương sự của vụ việc đòi thu hồi và huỷ bỏ công văn 1714 ngày 20.8.2007 của Tổng Thanh tra Chính phủ. Tôi cũng yêu cầu Thủ Tướng Chính phủ tiếp tục giải quyết đơn đòi tài sản đã có quyết định của Ủy Ban Nhân dân tỉnh Đồng Nai, đòi chính thức công nhận bị oan và đã được minh oan một phần. Tôi yêu cầu các ban ngành có thẩm quyền và có chức năng ở trung ương buộc Ủy ban nhân dân tỉnh Đồng Nai phải ban hành văn bản minh oan cho Ông Vũ Văn Mạnh là Ba ruột của chúng tôi. Tiếp theo là phải trả vô điều kiện toàn bộ tài sản tịch thu trái pháp luật nhằm bảo đảm quyền, lợi ích hợp pháp của công dân theo đúng quy định của pháp luật.


Cuối cùng tôi xin chân thành cám ơn các quý vị đã xem và quan tâm đến nội dung đơn khiếu nại này của tôi. Kèm theo đơn tố cáo khiếu nại, tôi xin gửi các quý vị một tài liệu quan trọng chính là công văn 1714 / TTCP – V 5 đã đề cập đến trong nội dung đơn phản bác này để theo dõi đối chiếu!


 


 Người viết đơn đã ký tên


 


Thay mặt Gia tộc họ Vũ


 


Công dân VŨ THANH PHƯƠNG


 



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn