BÀI ĐỌC NHIỀU NHẤT
(Xem: 73315)
(Xem: 62231)
(Xem: 39418)
(Xem: 31165)
SỐ LƯỢT XEM TRANG
0

Chuyện ở Việt Nam ngày nay về những ông chủ và những người tự xưng là đầy tớ

27 Tháng Bảy 200712:00 SA(Xem: 928)
Chuyện ở Việt Nam ngày nay về những ông chủ và những người tự xưng là đầy tớ
50Vote
40Vote
30Vote
20Vote
10Vote
00
Kính gửi: Các cơ quan truyền thông đại chúng trong và ngoài nước

Kính thưa các quý vị !

Tác giả


Tên tôi là: Nguyễn Văn Túc, 43 tuổi, thường trú tại thôn Cổ Dũng I, xã Đông La, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình. Tôi cũng như hàng ngàn, hàng vạn thanh niên khác sinh ra trong thời cộng sản đều phải đi lính nghĩa vụ quân sự và tôi đã hoàn thành nghĩa vụ đó. Khi giải ngũ với cấp bậc trung sỹ, với chức vụ tiểu đội trưởng, thời gian tại ngũ chiến đấu tại chiến trường K ( mật danh do nhà nước CSVN đặt ra tức nước Căm Pu Chia) được gần 4 năm. Tôi đã được tặng một huy chương “Vì nghĩa vụ quốc tế cao cả ”, một bằng khen của Bộ quốc phòng quân đội nhân dân Việt Nam. Rời quân ngũ về địa phương với tờ “quyết định tưởng rằng đời đời sẽ ấm no”. Với tâm trạng và suy nghĩ yên ổn chí thú làm ăn, nhưng tôi thật không ngờ rằng : Mới về được ít ngày đã phải chứng kiến bè lũ sâu mọt cơ hội cộng sản địa phương đè nén, áp bức dân lành quá mức tưởng tượng khiến nhân dân bất bình phải vác đơn đi kiện từ cơ sở địa phương chốn thôn xã đến trung ương CSVN. Đến năm 2002 lũ cơ hội cộng sản + tập đoàn tham nhũng ở tỉnh Thái Bình ra cái nghị quyết theo kiểu “ Treo đầu dê bán thịt chó” chuyển đổi đất nông nghiệp để thực hiện “công nghiệp hoá, hiện đại hoá công nghiệp nông thôn”. Từ đầu năm 2002 đến cuối năm 2004 chúng đã thu hồi của nhân dân xã Đông La 12,5 ha đất ruộng 2 vụ lúa, 1 vụ màu để xây dựng cái gọi là cụm công nghiệp xã Đông La. Khi thu hồi đất bè lũ cơ hội cộng sản địa phương cố tình bưng bít những chính sách của nhà nước vê đền bù, hỗ trợ….

Trứơc khi thu hồi chúng phổ biến bằng miệng các hộ dân bị thu hồi đất chỉ được nhận đền bù đến năm 2013, hết thời hạn đó dân lại được chia ruộng bình đẳng như mọi người. Khi thu hồi xong hết 12,5 ha ( hecta) lũ cơ hội địa phương tuyên bố thu hồi vĩnh viễn. Ngay từ buổi đầu tôi nhận thấy bọn chúng nói bằng miệng không có gì bảo đảm việc chúng trả lại đất cho các hộ nông dân, tôi đã nghi ngờ lời chúng nói. Do đó ngay lập tức ngày 16/11/2003, tôi cùng những hộ dân làm đơn kiến nghị gửi UBND xã Đông La và đến ngày 24/ 01/ 2003, đựơc chủ tịch Lê Xuân Thiện xác nhận đơn kiến nghị của tôi băn khoăn về quyền lợi và thời gian là đúng sự thật, nên diện tích ruộng của tôi tuy bị thu hồi, nhưng tôi vẫn tiếp tục canh tác. Sau đó ngay lập tức bị bọn chúng vu cho tội chây ỳ không chịu bàn giao mặt bằng, đồng thời chúng ra quyết định xử phạt hành chính bằng hình thức cảnh cáo tôi. Chúng còn đe dọa phạt tôi từ 500 ngàn đồng VN đến 3 triệu đồng VN sau chúng thấy không đe dọa được tôi, thì bọn chúng lại dở trò dụ dỗ, mua chuộc tôi. Chúng dùng thủ đoạn này chán không được bọn chúng cho bọn đầu gấu, nghiện hút áp đảo đe doạ liên tục. Khi tôi ra đường chúng chặn đường hành hung, bọn chúng còn đe đổ mảnh chai xuống ruộng lúa của tôi nhằm gây sát thương nhiễm trùng uốn ván khi gia đình tôi xuống làm ruộng. Chúng còn khốn nạn hơn là đã thuê bọn hội nghiện ngập ma túy, bọn tiêm chích xì ke dùng bơm tiêm chứa đầy máu đã nhiễm HIV đe vợ con tôi về khuyên tôi nhận tiền đền bù rẻ mạt do chúng áp đặt, nếu không chúng sẽ cho cả nhà tôi mắc bệnh SIDA “để cả nhà chúng mày chết dần, chết mòn”. Đồng thời chúng tiến hành đổ cát vây quanh ruộng lúa để chặn hết đường tưới - tiêu nước của ruộng nhà tôi. Vì không chịu nổi như vậy, nên tôi làm đơn tố cáo hành vi dã man, tàn bạo của lũ côn đồ này gửi công an xã Đông La nhằm kêu gọi sự giúp đỡ của cơ quan bảo vệ luật pháp. Nhưng tiếc rằng công an xã Đông La cũng cùng chung một duộc với bọn tội phạm này mà thôi. Cho đến nay bọn cơ hội cộng sản địa phương quê tôi vẫn cố tình không giải quyết. Xét thấy quyền lợi của gia đình tôi cùng hơn 200 hộ dân bị xâm phạm. Nên tôi đã làm đơn khiếu nại gửi UBND huyện Đông Hưng và suốt thời gian dài không hề được giải quyết, họ chỉ ra những văn bản trả lời theo kiểu đổ đồng đổ tướng, lươn lẹo, lừa đảo hòng cướp đi quyền khiếu lại hợp pháp của gia đình tôi. Thấy quá bât công tôi tiêp tục làm đơn tố cáo các tên Lê Thành Vuông nguyên bí thư, chủ tịch UBND xã Lê xuân Thiện nguyên Chủ tịch UBND xã, tên Nguyễn Văn Báo phó Chủ tịch UBND xã, Nguyễn Xuân Đỉnh cán bộ địa chính xã Đông La với các hành vi như : “ lợi dụng chức vụ quyền hạn, cố ý làm trái chính sách pháp luật trong quản lý sử dụng đất đai, thu hồi đất đền bù trái luật, ăn chặn tiền đền bù của nhân dân xã Đông la hơn 5 tỷ đồng, cố ý làm trái trong quản lý kinh tế, quản lý xây dựng cơ bản, chính sách ưu đãi người có công…”. Tất cả mọi khiếu tố của tôi cùng các hộ dân đều bị bọn lãnh đạo huyện Đông Hưng dung túng bao che cố tình không giải quyết chỉ lươn lẹo lừa đảo. Đến ngày 29/11/2004 tôi nhận được Quyết định giải quyết khiếu nại số 487/QĐ-UB nội dung trong Quyết định giải quyết, họ công nhận tôi cùng một số hộ dân khiếu nại là có cơ sở, có nhiều nội dung đúng thực tế. Song quyền lợi của tôi cùng các hộ dân vẫn bị xâm phạm, buộc tôi phải tiếp tục viết đơn khiếu tố các tên lãnh đạo huyện Đông Hưng gồm các tên Đặng Đình Bình nguyên Chủ tịch UBND huyện, Vũ Trọng Biên nguyên phó Chủ tịch, Vũ Duy Định phó Chủ tịch, Nguyễn Duy Hanh nguyên Chủ tịch UBND huyện, Nguyễn Chí Thành trưởng phòng địa chính huyện Đông Hưng tỉnh Thái Bình. Mặc dù tôi đã lên làm việc với Ủy ban kiểm tra (UBKT) của tỉnh uỷ CS tỉnh Thái bình để cung cấp thông tin, bằng chứng liên quan đến nội dung đơn khiếu tố của tôi, nhưng tất cả đến nay đều rơi vào tình trạng im lặng. Vì thế, buộc tôi phải tố cáo tiếp 3 ông lãnh đạo cao nhất của tỉnh Thái bình. Trong chặng đường khiếu kiện tôi được chứng kiến biết bao người có hoàn cảnh bị đau khổ oan sai như tôi, nào là mất lương ăn, mất việc làm, nào bị cướp nhà, cướp đất, người thì tố cáo lũ tham nhũng địa phương rồi bị chúng trù dập trả thù, người thì bị xử ép oan sai, người thì chât độc da cam bị chúng lợi dụng tố cáo Mỹ nhưng lại đi ăn chặn hết tiền tài trợ của các tổ chức nhân đạo, từ thiện xã hội…

Tất cả những người có hoàn cảnh nêu trên có đáng thương không quý vị ? Bọn cơ hội cộng sản ở Việt Nam đã đối xử như vậy có công bằng, bình đẳng, có tình nhân ái không quý vị ? Tôi được sinh ra từ một gia đình có truyền thống cách mạng và cũng có truyền thống thấy chuyện bất bình chẳng tha. Gia đình tôi có 2 bác ruột tham gia cách mạng cho đảng CSVN trước tháng 8/1945. Đó là Cụ Nguyễn Văn Đễ tham gia cách mạng từ trước năm 1945, cụ đã từng bị quân thực dân Pháp mang đi bắn, nhưng bác tôi nhẩy xuống sông trước khi chúng cho súng nổ, rồi bơi qua sông trốn vào làng Nguyễn anh hùng được nhân dân cứu sống. Bác Đễ tôi được kết nạp Đảng CSVN từ năm 1947. Như vậy, bác tôi là người có công với cách mạng CSVN, nhưng vì lũ cơ hội cộng sản cướp đi công lao, thành tích của cả một thời bác tôi đã từng xả thân oanh liệt cho sự nghiệp cách mạng của chính Đảng CSVN !!! Vì quá uất ức, buồn rầu, đau đớn bị bọn CS cơ hội thối nát bạc đãi, nên bác tôi dẫn gia đình đi khai hoang trên vùng kinh tế mới ở miền núi. Bác tôi ra đi đau xót vì cuộc cách mạng này đã bị phản bội, với một lời nguyền là : “Sẽ không bao giờ trở về quê hương để phải nhìn thấy mặt một lũ cơ hội cộng sản nữa, nay bác tôi đã mất trong đau đớn không bao giờ phôi phai ”.

Người bác thứ hai của tôi tên là: Nguyễn Văn Đạc tham gia cách mạng CSVN bị địch bắt tù đày, rồi chết trong tù để lại vợ, con . Khi bác gái đi bước nữa, còn người con 3 tuổi để lại cho bố tôi nuôi. Cho đến bây giờ chế độ cộng sản nó cũng quên cả việc trả công cho những người đã phải hy sinh mồ hôi, công sức kể cả tính mạng của mình để góp phần tạo dựng nên chế độ này và bảo vệ lũ chúng nó tiếp tục cai trị nhân dân.

Còn bố đẻ tôi, thời chống Pháp là xã đội phó, suốt đời phấn đấu mong được là đảng viên cộng sản VN chân chính nhưng đều bị lũ cơ hội cộng sản VN ở địa phương từ chối. Bố tôi có vài đồng trợ cấp mất sức lao động cũng bị chúng cắt luôn. Mẹ đẻ tôi, là du kích, nhiều lần tham gia đào đường chặn xe đánh thực dân Pháp, rồi làm du kích gác thôn làng, gác ngay cho cả đồng đội thởi cải cách ruộng đất đẫm máu năm 1953-1954.

Thời kỳ gọi là kháng chiến chống Mỹ, địa phương tỉnh Thái Bình chúng tôi thực hiện khẩu hiệu : “Thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người.” Hai người anh con ông bác tôi quá sai lầm, vội nghe những lời mỹ miều đó, hăm hở xung phong ra đi vào chiến trường miền Nam VN, nay một người vĩnh viễn không trở về. Bây giờ, lũ cơ hội cộng sản đổi một mạng người bằng 600 ngàn đồng, không bằng môt chai riêụ của bọn tư bản đỏ giầu kếch xù đãi nhau. Người thứ hai trở về với đôi chân qùe, người chẳng ra hồn người, ma chẳng ra hồn ma, không còn sức làm ra miếng để mà ăn, suốt đời phải dựa vào mấy đồng phụ cấp quá rẻ mạt do lũ cơ hội cộng sản bố thí thì làm sao đủ sống. Suốt đời đi cống hiến cho Đảng CSVN, nay lại về ăn bám vợ con. Nhiều lần anh tôi tâm sự: Anh xem chương trình tường thuật đại hội Đảng lần thứ X, anh thấy trong báo cáo chính trị về kinh tế, xã hội, quốc phòng, an ninh…do mấy ông chóp bu cộng sản trình bày là : “ Phải đưa đất nước ta ra khỏi tình trạng kém phát triển bởi nước ta đang được xếp vào loại nước nghèo trên thế giới ”. Anh tôi, lại là những vị được xếp vào loại ân nhân của Tổ quốc cứ cố leo lắt sống với mấy đồng phụ cấp chết đói, để chờ, để đợi cái ngày bọn cơ hội cộng sản đưa đất nước này giầu lên, liệu có được tin được chúng hay không ? Trong khi bọn cơ hội cộng sản làm thì lười biếng, nhưng giầu lên rất nhanh chóng ngoài sự tưởng tượng của các ông chủ là nông dân chúng tôi. Với đường lối chính trị thì chỉ là lừa bịp, lối sống thì bất lương, vô lương tâm, vô đạo đức….Bọn chúng núp dưới chiêu bài dân chủ, tự do theo kiểu giả nhân, giả nghĩa cả với nhưng người đã từng một thời trai trẻ phấn đấu hết mình góp tiền, góp của, góp công sức thậm chí cả xương máu, cả tính mạng của mình để tạo dựng chỗ đứng kể cả trong nước cũng như trên trường quốc tế cho lũ cơ hội cộng sản hiện nay. Những người lính như chúng tôi đã cống hiến trọn tuổi thanh xuân của mình, nay trở về với cái thân tàn, ma dại, hàng tháng được chúng bố thí cho mấy đồng phụ cấp chết đói rồi ban cho cái ơn danh hão là: “đối tượng chính sách” được Đảng quan tâm. Tập đoàn cơ hội cộng sản dựa vào cái bình phong hàng ngày chúng rêu rao không biết mỏi mồm và xấu hổ : “Uống nước nhớ nguồn, ăn qủa nhớ kẻ trồng cây, lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều, đền ơn đáp nghĩa…”. Rồi chúng phát động nhiều chương trình hoành tráng có tên rất kêu như: “ Một thời hoa lửa, thành cổ Quảng trị, mãi mãi tuổi 20… ” nhằm lừa bịp mọi tầng lớp nhân dân Việt nam để mở các chương trình quảng cáo xin tiền một cách hợp pháp. Để chúng có cơ hội tạo điều kiện cho bè lũ cơ hội cộng sản làm giầu bất chính trên xương máu của biết bao nhiêu người, mà họ đã hy sinh cả cuộc đời mà lẽ ra họ phải được hưởng đầy đủ quyền Tự do Dân chủ, Nhân quyền đích thực.

Tôi xin hỏi mấy ông chóp bu cơ hội cộng sản mấy câu này : Các ông bố thí cho những gia đình chính sách nhân ngày 27/7 hàng năm được 1kg đường, 1 hộp sữa khoảng hơn 10 nghìn đồng, tức là hơn 1 USD Mỹ, thì thấm thía gì các khoản các ông tổ chức thu từ thiện, thu quỹ đền ơn đáp nghĩa đều đổ vào đầu nhân dân phải đóng góp. Điều vô cùng khốn nạn, là nhà nước ăn cướp của dân, bố thí cho các đối tượng chính sách rồi lại công bố với các đối tượng chính sách rằng : những thứ đó là của Đảng và Nhà nước ban ơn, Đảng CSVN thật là vô liêm xỉ hết chỗ nói. Trong khi những kẻ tham nhũng, ăn cắp dùng tiền bạc, của cải của nhà nước ăn chơi sa đoạ, bệnh hoạn trác táng như Nguyễn Việt Tiến, Bùi Tiến Dũng một thời là cán bộ lãnh đạo cùng đồng bọn cơ hội cộng sản tung hoành ngang ngược tại PMU 18 thuộc Bộ giao thông vận tải. Sao mấy ông chóp bu lãnh đạo bè Đảng cộng sản không quản lý, thu hồi của ăn cắp để làm những việc có ích như, từ thiện, đền ơn đáp nghĩa, bớt đi những khoản thu của nhân dân nghèo khổ…?

Về phần cá nhân, tôi có lối sống thẳng thắn, thật thà, trung thực, kiên cường, bất khuất, không chịu khuất phục trước cường quyền bạo ngược, biết bảo vệ chân lý, lẽ phải đến cùng. Không tiền của nào có thể mua nổi ý chí sắt đá những việc tôi đã và đang làm ! Tôi xin thề rằng luôn một lòng, một dạ và mãi mãi vì quyền lợi chính đáng của nhân dân. Kiên quyết cùng nhân dân Việt Nam đấu tranh đòi quyền Tự do, Dân chủ, Nhân quyền đến cùng góp phần để bảo đảm công bằng xã hội. Tôi dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm, quyết phấn đấu để đạt bằng được mục đích, ý nghĩa của những việc làm. Lời nguyền đó đã ngấm vào máu của tôi, ghi sâu vào cái đầu của tôi từ những ngày đầu trong cuộc trường chinh khiếu kiện cho đến hôm nay và chắc chắn sẽ đến ngày kết thúc.

Trong khuôn khổ của bài viết này, tôi chỉ muốn đưa ra những bằng chứng rât cụ thể để chứng minh những việc làm giả nhân, giả nghĩa, bất công, bội phản của những loại luôn vỗ ngực tự xưng là công bộc, là đầy tớ trung thành của nhân dân. Những điều tôi nêu ra ở đây đều là : tai nghe, mắt thấy, tay sờ có đầy đủ chứng cứ. Khi thấy lũ mang dang đầy tớ, nó đối xử, ăn ở bội phản các ông chủ trong nhiều lĩnh vực, như các chế độ chính sách, thương binh, liệt sỹ, những người có công với cách mạng, đất đai, nhà cửa, ruộng vườn bị cướp đoạt …v.v. Nhưng cái lớn nhất mà bọn chúng bội phản, cướp đi đó là: Quyền Tự do, Dân chủ, Nhân quyền mà do chính các ông chủ ( là những người như chúng tôi ) của bọn chúng phải đổ biết bao xương máu để vun đắp xây dựng nên thành lũy cho chúng an hưởng như ngày hôm nay. Đến bây giờ, Nhân dân Việt nam ở mọi tầng lớp họ đã nhận ra rằng : Cuộc đời trai trẻ của họ đã mắc quá nhiều sai lầm. Họ năng nổ, hăng hái, nhiệt tình, hiến trọn tuổi thanh xuân của mình cho sự nghiệp cách mạng, để rồi đúc ra một cỗ máy không phải của dân, do dân, vì dân mà là một cỗ máy dùng để chém, chặt, đè đầu cưỡi cổ dân. Chính vì các lẽ trên, bản thân, gia đình tôi cũng như một số người nông dân quê lúa Thái bình cũng có chung một số phận, hoàn cảnh, khốn khổ, đau đớn, đắng cay, căm thù, uất hận như tôi và gia đình tôi. Họ không còn con đường nào khác, phải cùng nhau đoàn kết tìm đến Hội đấu tranh đòi quyền tự do, dân chủ, nhân quyền nhờ được giúp đỡ để tự cứu lấy mình.

Trong thời gian gần đây, nếu thực sự lũ cơ hội cộng sản chóp bu đã nhận ra, rằng tham nhũng là giặc nội xâm và chính lũ giặc nội xâm nó sẽ làm tiêu vong chế độ CSVN này. Thế tại sao Đảng CSVN không lãnh đạo ban nọ, ban kia dùng các phương tiện thông tin đại chúng, tập trung là đài truyền hình Việt nam làm những chương trình truyền hình như: Chính quyền ăn cướp của dân, đánh dân, phun thuốc trừ cỏ vào ruộng lúa của dân vừa mới trổ bông, đổ dầu ma dút vào ruộng lúa của dân đang thời kỳ con gái, đổ thuốc trừ sâu xuống ao cá của dân đúng kỳ thu hoạch…Còn lực lượng công an thì áp đáo tại gia cướp của dân, nhổ lúa của dân quàng vào cổ dong đi khắp làng bêu rếu… Dân oan các tỉnh đổ về thủ đô Hà Nội khiếu kiện thì chính quyền cử lực lượng an ninh mật vụ đi quay camêra, chụp ảnh thoải mái thả sức. Còn khi người dân chụp ảnh thì đe nẹt, bắt bớ, tổ chức lực lượng cướp trắng máy ảnh của dân…Nhân dân căng biểu ngữ đả đảo bọn tham nhũng, bọn ăn cắp thì công an xông vào cướp biểu ngữ, khẩu hiệu rồi đem đốt đi và vu cáo cho dân là gây rối trật tự công cộng v.v và v.v…. Chúng làm vậy lấy lý do là để bảo vệ sự trong sáng của Đảng CSVN, để cứu chế độ XHCN….

Tôi nghĩ Đảng CSVN nên lãnh đạo làm những bộ phim phóng sự với những nội dung trên rồi phát rộng trên truyền hình để cả nước cùng xem sự thật. Tôi tin rằng nhân dân ta sẽ nhiệt liệt ủng hộ và bọn tham nhũng, ăn cắp trước sau cũng sẽ bị nhân dân tiêu diệt. Tới lúc đó rất nhiều nhân tài đang tiềm ẩn trong dân sẽ được nhân dân chọn lựa ra đảm đương việc nước, cứu dân . Tôi khuyên mấy ông cơ hội hội cộng sản hãy bỏ cái kiểu:


Miệng bảo hộ mà tay bóc lột,
Mặt nhân từ, nhưng ruột hiểm sâu.



Đồng thời, các ông hãy bỏ ngay cái trò vừa ăn cướp, vừa la làng ấy đi thủ đoạn này cũ lắm rồi. Bỏ ngay cả cái trò dùng những đồng tiền bẩn thỉu các ông ăn cướp được để cho vào việc hối lộ nhằm bịt miệng ai là những người biết rất rõ sự việc các ông làm. Họ không sợ cường quyền sẵn sàng tố cáo các ông trước dư luận và công luận. Các ông còn dùng những đồng tiền nhơ bẩn để bố thí, ban ơn cho lũ bất lương với cái khẩu hiệu treo đầy các đồn công an gọi là: “đối với nhân dân phải kính trọng lễ phép”, để rồi bọn chúng phải hàm ơn và ngoan ngoãn làm theo ý của lũ cướp ngày.

Tới giờ phút này, dân tộc Viêt nam đã thấu hiểu, nhận rõ bộ mặt thật của lũ sở khanh, lũ cơ hội cộng sản luôn với cái tên mỹ miều là: “người đầy tớ trung thành của nhân dân, cán bộ là công bộc của nhân dân…”… Vì sự tồn vong của chế độ, vì sự phát triển phồn vinh của dân tộc, vì mục tiêu dân giầu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh. Với đạo lý của người Việt nam là : đánh kẻ chạy đi, chứ ai đánh người chạy lại hoặc nhiễu điều phủ lây giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng. Nếu bè lũ cơ hội cộng sản Việt nam biết sám hối, biết ăn năn hối cải trả lại mọi quyền lợi chính đáng cho nhân dân, nhất là các quyền tự Tự do Dân chủ và Nhân quyền thực sự được tôn trọng. Tôi nghĩ rằng nhân dân Việt Nam sẽ không cố chấp, hẹp hòi, nhỏ nhen, sẵn sàng cảm thông tha thứ…Tới lúc đó chính quyền sẽ cùng nhân dân bắt tay xây dựng đất nước giầu mạnh hơn 10 năm xưa như di chúc của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Nếu lũ cơ hội cộng sản các ông không chịu hối cải, từ bỏ con đương tội ác để trở về với nhân dân thì những kẻ gieo gió ắt sẽ phải gặp bão.

Dân tộc Việt nam nói chung, nhân dân tỉnh Thái bình nói riêng đều là những người đầu đội trời xanh, chân đạp đất đỏ nhưng lòng căm thù lũ cơ hội cộng sàn, tập đoàn giặc nội xâm, tập đoàn lũ cướp ngày, bất lương, hại dân, hại nước, thì Nhân dân Thái bình sẽ phát huy truyền thống ông cha, với tiếng trống năm 1930 của nông dân huyện Tiền Hải, rồi phong trào nông dân tỉnh Thái Bình năm 1997, phong trào dân oan hiện nay… Với những cái gì đã và đang làm vì chính nghĩa, hãy cùng nhau đoàn kết một lòng, đừng sợ hãi, không sợ cường quyền hãy anh dũng cùng nhau đứng lên đấu tranh kiên quyết đòi lại quyền lợi hợp pháp của mình. Chúng ta hãy đòi bằng được quyền Tự do Dân chủ và nhân quyền do lũ cơ hội cộng sản, lũ giặc nội xâm cướp mất mấy chục năm qua. Tất cả vì mục tiêu : “ Dân giầu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh muôn năm, muôn năm !!!”

Kính thưa các qúy vị !!!

Tôi là một người nông dân thực thụ chân đất, mắt toét, bản chất thật thà nghĩ sao nói vậy. Trong khuôn khổ bài viết này những từ ngữ tôi dùng, tôi xin giải nghĩa như sau.

Lũ hay bọn cơ hội cộng sản, giặc nội xâm nghĩa là bọn khoác áo Đảng cộng sản Việt nam do Bác Hồ sáng lập và bồi dưỡng theo tư tưởng Hồ thì cộng sản có nghĩa là một cộng đồng vô sản làm gì có kinh tế. Công việc là làm chính trị, là người đầy tớ trung thành của nhân dân, người lãnh đạo quần chúng nhân dân với khẩu hiệu đảng viên đi trước, làng nước theo sau….Tư tưởng Hồ Chí Minh tốt đẹp trên lý thuyết là vậy sao bọn chúng không thực hiện mà lại lợi dụng tư tưởng của Hồ Chí Minh để làm bình phong lừa bịp, mị dân. Chuyên nói một đằng, làm một nẻo, đổi trắng thay đen…dễ bề nhắm những việc để lừa đảo nhân dân. Bộ mặt của bọn này thật bỉ ổi, mặt người dạ thú vô cùng bất lương đi ngược lại với quyền và lợi ích hợp pháp của nhân dân như tôi trình bầy ở phần trên của bài viết. Nên tôi gọi chúng là lũ hay bọn cơ hội lợi dụng cộng sản có đúng không quý vị ?

Nếu là một người Đảng viên cộng sản Việt nam chân chính thì suốt cuộc đời họ phải là người đầy tớ trung thành của nhân dân, lo cho dân, vì dân còn thời gian đâu mà lo cho bản thân và gia đình họ. Nhưng tại sao các ông tự xưng là đầy tớ của nhân dân từ cơ sở thôn xã, xóm làng đến tối cao ở chóp bu trung ương, chỉ cần chạy chọt len chân vào được hàng ngũ đầy tớ, công bộc trong thời gian ngắn mượt da là giầu có nhanh đến thế. Chúng chỉ cần làm đầy tớ công bọc một vài năm đã có số tài sản kếch sù ,sớm trở thành tỷ phú, siêu tỷ phú và khi có nhiều tiền họ sẵn sàng ăn chơi sa đoạ họ thay xe hơi dễ hơn người nông dân nghèo khổ thay một tấm áo. Ngược lại các ông, các bà chủ khi bị bọn cơ hội cộng sản các cấp cướp hết đất nông nghiệp, đẩy họ vào tình cảnh thất nghiệp triền miên, những người còn đất nông nghiệp lại bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mới kiếm được hạt thóc. Mà hạt thóc đó phải cõng theo hàng trăm khoản chi phí cho sản xuất, rồi hàng chục khoản khác phải đóng góp cho nhà nước CSVN và tập thể. Các ông, bà chủ làm cật lực mà chẳng đủ ăn, cuộc sống cùng cực khổ đau mỗi khi xuân về, tết đến. Thật là :


Việt nam có chuyện lạ đời,
Ông chủ chết đói, tết về xuân sang.
Đày tớ cuộc sống đang hoàng,
Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.


Đây là chuyện có thật mà như bịa, được xếp vào loại chuyện lạ Việt Nam, kỷ lục Việt Nam. Tôi nói vậy có phải không các quý vị ?

Cuối cùng kính chúc quý vị bình an hạnh phúc và đã dành thời gian đọc bài này của tôi. Tôi cũng đề nghị các tổ chức bảo vệ Nhân quyền theo dõi quan tâm đến tác giả bức thư ngỏ này của một nông dân nghèo quê tỉnh Thái Bình dám mạnh dạn lên tiếng để đề phòng lũ cộng sản cơ hội cho tay chân, công an mật vụ hãm hại tấm lòng ngay thẳng của tôi.

Viết xong ngày 19/8/2006 và viết lại ngày 27/7/2007 tại tỉnh Thái Bình

Người viết bức thư Ngỏ
Nông dân
Nguyễn Văn Túc
Thôn Cổ Dũng 1, xã Đông La, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn