1. Do lòng yêu nước của toàn dân, hợp với một tài năng quân sự nổi bật đã biết dùng sức nước, sức người và chọn điểm chết cho quân xâm lược.
2. Trước khi diệt ngoại xâm phải trảm kẻ nội thù.
Thật vậy, để cứu Non Sông, chính Thống Soái Ngô Quyền đã ưu tiên chọn lựa phương sách: Trảm cái đầu của tên nội gian Kiều công Tiễn trước khi xuất binh diệt ngoại xâm. Kết qủa, chiến lược này đã chứng minh được tính cách đứng đắn và hoàn hảo của nó để dẫn đến thành công.
Nhìn vào tình thế Việt Nam hiện nay, cái nguy mất nước và bị đô hộ từ phương bắc không khác xưa. Nhưng trong thực tế, còn cấp bách, tồi tệ gấp nhiều lần thời của Ngô Quyền. Bởi vì, từ ngoài biên, đội quân phương bắc được rước vào đất Nam bằng nhiều phương cách, hình thức khác nhau. Tệ hơn, không phải họ được rước vào bởi một tên bán nước Kiều công Tiễn, nhưng là một tập đoàn Lê chiêu Thống trong cái gọi là chính trị bộ, hay trong cái ủy ban trung ương của nhà nước Việt cộng. Tập thể này đã luôn ngày đêm tận lực, tận trí, thực hiện cho bằng được công tác đón rước khách vào, và mở ra những phương sách để đồng hóa người Việt Nam theo yêu cầu của phương bắc, kể cả việc dùng bạo lực thô bỉ với chính đồng bào của mình. Trước vận nước nguy nan và cảnh người dân sống trong thống khổ điêu linh, người Việt Nam nếu muốn cứu Non Sông, không còn cách chọn lựa nào khác ngoài cái tiên kiến mà Thống Soái Ngô Quyền đã thực hiện trước khi diệt quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng.
- Tại sao chúng ta không thể cùng Việt cộng chống bá quyền Bắc Kinh mà phải trảm Kiều công Tiễn trước?
- Đây là một câu hỏi thẳng thắn, và đến lúc, chúng ta cũng cần có một câu trả lời cho rõ ràng? Dĩ nhiên, câu trả lời bằng sự cân đo của lý trí, vì tương lai của dân tộc hơn là theo cảm tính giận hờn, thù ghét hay yêu thích! Theo đó, buộc chúng ta phải lần lượt nhìn lại từ phía cá nhân của người lãnh đạo tổ chức này, đến những hàng ngũ cán bộ thực thi kế hoạch, chương trình của họ ra sao?
- Về cá nhân Hồ chí Minh.
Hồ chí Minh là một con ngưòi được nghe nhắc đến bằng quá nhiều tên. Trong đó, cái tên nào là của y, cái tên nào là vay mượn hay được gán ghép cho y, chẳng mấy ai dám khẳng định? Nói cách khác, Hồ chí Minh, có cái xác nằm phơi khô ở Ba Đình kia có phải là Nguyễn Sinh Cung, con của của Nguyễn Sinh Sắc, cháu của Hồ Sỹ Tạo, và cũng là Nguyễn tất Thành, Lý Thụy, rồi Trần Dân Tiên hay không? Hay Y chỉ là ngưòi được đẻ ngang vào bản lý lịch của Nguyễn tất Thành, sau khi Nguyễn ái Quốc bị bắt ở Hồng Kông và đã chết ở trong tù, hay đã chết vì ho lao sau đó? Nghĩa là, có thể có một kẻ đã được dịch dung và được cho sống lại bằng cái tên Hồ chí Minh sau khi Nguyễn ái Quốc đã chết. Rồi được đưa vào tổ chức của cụ Hồ Học Lãm. Sau đó nhờ Trường Chinh, Lâm đức Thụ, và Phạm văn Đồng công kênh về Việt Nam mở hội nghị ở Tân Trào vào ngày 3-2-1930 và thành Hồ chí Minh cũng là Trần dân Tiên, với cái xác đang nằm ở trong lăng mộ Ba Đình cho bầy đoàn cộng sản cúng tế tranh ăn?
Sở dĩ có nhiều người nói đến chuyện này là vì theo sở tình báo Pháp thì Nguyễn Ái Quốc, tức Nguyễn tất Thành đã chết vì bệnh phổi vào năm 1932 ở bên Tầu. Có lẽ vin vào cái chết này, mà Hồ Tuấn Hùng chuyên gia sử học của Đài Loan viết một cuốn sách, với những bằng chứng xác quyết Hồ Chí Minh ở Việt Nam sau này, là kẻ đóng thế vai, là một người Tầu gốc Hẹ, thuộc dòng tộc của tác giả thay vì là người Việt theo dòng của Nguyễn sinh Sắc. Việc đúng, sai của cuốn sách chưa thể xác nhận. Nhưng trong thực tế, Tàu đã muốn nhờ cuốn sách này để đồng hóa Hồ là người Tàu.
Riêng về phía Việt Cộng tự nhiên lạnh tay lạnh chân, không dám công khai thực nghiệm DNA trên cái xác của Hồ để chứng minh chuyện của Hồ tấn Hùng là gỉa tạo. Hoặc đã làm thử nghệm nhưng không dám công bố. Bởi lẽ, nếu chẳng may lộ chuyện Hồ không có DNA theo dòng của Nguyễn sinh Sắc thì chết cả nút! Lúc ấy có muốn bỏ chạy cũng chạy không kịp. Hoặc gỉa đã biết rõ vụ việc này nên các quan chức Việt cộng phải kín miệng, thi nhau vơ vét tiền bạc, công quỹ, tài sản của Quốc Gia trước khi bỏ chạy? Dĩ nhiên, trong cả hai trường hợp giữ im lặng, các chú khách là những người vui mừng và hưởng lợi. Mừng vì nó là Tàu thật hay tàu gỉa thì cũng đều là Tàu cả!
Ở đây, nên bỏ ra bên ngoài cái lý lịch mờ ám và không đáng tin của Hồ. Bởi vì, dù y là người Việt Nam có quê đẻ ở làng Kim Liên, hay là được dịch dung từ một nhân vật thuộc cánh Tàu Hẹ nào đó, không phải là vấn đề của giai đoạn này (vì không thể xác minh được). Nhưng thành tích của Hồ chí Minh còn để lại không thể không nhắc đến. Theo đó, một người được gọi là người yêu dân, thương nước, người đi cứu Non Sông thì phải có những hành động nào?
Họ là người liều chết để bảo vệ danh dự và sự Độc Lập của tổ quốc như trường hợp của Thống Soái Ngô Quyền, hai bà Trưng, Đức Hưng Đạo Vương, Đức Lê Lợi, Đức Quang Trung Nguyễn Huệ, như Tổng Thống Ngô đình Diệm? Hay người ấy phải làm đề án, xin phép người ngoài phê chuẩn để được giết dân mình cho thoải mái. Rồi đưa dân vào vòng nô lệ cho ngoại bang như Hồ chí Minh, Lê chiêu Thống, Phạm văn Đồng, Đặng xuân Khu, nói chung là tập đoàn lãnh đạo cộng sản tại Việt Nam?
Rồi một người lãnh đạo phải nhận lệnh từ ngoại bang để “điều hành việc nước” thì kẻ đó phục vụ cho quyền lợi của đất nước mình, hay là phục vụ cho ý đồ bạo tàn của ngoại bang? Phần trả lời tôi xin nhường cho qúy độc gỉa. Ở đây, tôi chỉ xin trích lại những bản văn do chính Hồ chí Minh viết như là một chứng cứ để mọi người có được câu trả lời xác đáng về y.
• Thư ngày 06-6-2038. “Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó, hay là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi một việc làm gì mà theo đồng chí cho là có ích? (HCM toàn tập, tập 3 trang 90). Bạn hãy nhìn cho thật tường tận cung cách của kẻ xin làm nô lệ của Hồ. Bạn sẽ hiểu được việc y giết đồng bào mình để lấy lòng cộng sản là đáng kinh tởm như thế nào? Việc y xin giết đồng bào Việt Nam cũng là điều có ích chăng?
• Rồi vào ngày 31-10-1952, Hồ viết: “Đồng chí Stalin kính mến, tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của đảng Lao Động Việt Nam (tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này”.
Khi viết lá thư này, Hồ có coi tập thể người Việt Nam là đồng bào với y hay không? Hay mạng sống của người dân Việt sẽ tuỳ thuộc vào lời phê chuẩn của Stalin trong cái gọi là cải cách ruộng đất sau này?
• Cùng với lá thư tự biên tự diễn trên, Hồ chí Minh đã cương quyết đẩy Việt Nam vào hướng đi khốn cùng, ảo tưởng của cộng sản theo tinh thần của đại hội kỳ V với nghị quyết vào tháng 6,1924 như sau:: “Điều mà chúng ta bắt buộc các đảng Cộng Sản phải làm là tìm cách sử dụng các phần tử dân tộc chống lại giai cấp tư sản. Các đảng Cộng Sản phải thúc đẩy các phần tử bất mãn chống lại chế độ… Dĩ nhiên chúng ta không bao giờ chấp nhận các phần tử dân tộc… Chúng ta chỉ lợi dụng sự bất mãn của họ để phục vụ cuộc cách mạng vô sản mà thôi.”
Với chủ trương này, Hồ đã mở cuộc đấu tố rập theo khuôn mẫu của Mao ở trên toàn miền bắc từ 1954-56 với kết qủa là hơn 170.000 người dân Việt Nam đã bị giết, và hàng trăm ngàn người khác mất sản nghiệp! Cũng nên nhớ rằng, trong hàng ngũ Việt Minh chống Pháp, có rất nhiều người có tinh thần dân tộc, không đảng phái. Họ đi chiến đấu dưới ngọn cờ của Việt Minh, không phải vì theo cộng sản, nhưng mang tinh thần của người yêu nước đi chống xâm lăng.
Vì không thể lợi dụng được và cũng không cùng chí hướng, nên cuộc cải cách ruộng đất do Hồ chí Minh chỉ đạo và Trường Chinh, kẻ làm ra kế hoạch đã mượn gío bẻ măng, tiêu diệt hầu như tất cả những thành phần có tinh thần quốc gia, dân tộc tự chủ ở trong tổ chức của Việt Minh. Con số này không nhỏ. Họ là những sỹ quan ưu tú trong quân đội đánh Tây. Là những nhà văn, nhà báo, trí thức chân chính cũng như các điền chủ, phú nông, thương buôn địa phương, đã từng bỏ tài lực, bỏ cả xương máu ra trong công cuộc chống xâm lăng, đều bị thanh toán sạch trong thời kỳ này. Mục đích của việc thanh toán là mở đưòng cho những người chủ trương theo Tàu có chỗ đứng và tiêu diệt hết những thành phần có khuynh hướng dân tộc. Dĩ nhiên, Hồ chí Minh và Trường Chinh chỉ là những kẻ thi hành cho một kế hoạch lớn từ các “cố vấn” Tàu.
Với hạng ngưòi vong bản, coi rẻ mạng sống của đồng bào, hay là kẻ mù quáng, bệnh họan đã mang chủ nghĩa duy vật vào đất nước, suốt mấy chục năm qua đã tạo nên một cuộc sống khố đau điêu linh cho đồng bào. Trong đó, mọi người đều chứng kiến tận mặt những cảnh tang thương như: Con mất cha, vợ mất chồng, anh chị em mất nhau. Người thân mất họ hàng, xóm giềng mất bằng hữu. Đồng bào mất tình nghĩa, dân tộc mất văn hóa, xã hội mất luân lý. Gia đình mất đạo nghĩa. Con người mất tín trung. Tổ quốc mất đất đai bờ biển. Non sông mất bờ cõi. Dân tộc mất Độc Lập, toàn dân mất Tự Do, mất Nhân Quyền, mất Công Lý… Hỏi xem, chúng ta có thể cộng tác với y trong việc đánh đuổi bá quyền phương bắc hay không?
2. Về tập thể được gọi là chính trị bộ của đảng cộng sản tại Việt Nam thì sao?
Họ là những người biết bảo vệ cho quyền lợi của dân tộc và đất nước hay là một tập đoàn bán nước cầu vinh theo Hồ? Họ là những tài lương đống của quốc gia, hay là một thứ công cụ được dùng để thi hành sách lược mà Hồ chí Minh đã đề ra ngay từ khi thành lập đảng cộng sản là đưa đất nước Việt Nam vào qũy đạo cộng sản để tận diệt nhân bản và lương tri của xã hội?
a. Họ là ai?
Theo những tài liệu còn lưu trữ, chuyện Việt cộng bán đất cho Tàu không phải đến nay mới có, nhưng ngay sau khi cộng sản chiếm được miền bắc Việt Nam vào năm 1954. Hồ chí Minh đã chỉ thị cho Phạm văn Đồng, thực hiện công hàm, công nhận hải phận của tàu cộng trên vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam vào năm 1958.
“CHÍNH PHỦ NƯỚC VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HOÀ CÔNG NHẬN QUYẾT ĐỊNH VỀ HẢI PHẬN CỦA TRUNG-QUỐC
Thưa đồng chí Chu Ân-lai,
Tổng lý Quốc vụ viện nước Cộng hoà nhân dân Trung-hoa,
Chúng tôi xin trân trọng thông báo tin để đồng chí Tổng lý rõ:
Chính phủ nước Việt-nam Dân chủ Cộng hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.
Chính phủ nước Việt-nam Dân chủ Cộng hoà tôn trọng quyết định ấy và chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung-quốc trong mọi quan hệ với nước Cộng hoà Nhân dân Trung-hoa trên mặt biển.
Chúng tôi xin kính gửi đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.
Hà Nội, ngày 14 tháng 9 năm 1958
PHẠM VĂN ĐỒNG”
Bản văn này đã chứng minh một cách rõ ràng cái bản chất bán nước cầu vinh trong hàng ngũ cộng sản. Và nó cũng đủ chứng minh lý do tại sao cái nhà nước gọi là “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa” do Hồ lãnh đạo đã hoàn toàn im lặng, nếu như không muốn nói là đã vui mừng nhảy múa, reo hò khi Tàu cộng chiếm được hai quần đảo này từ tay quân đội của Việt Nam Cộng Hòa vào năm 1974. Để rồi, tiếp theo cái công hàm quái gở này là những Hiệp Định, Hiệp Thương biên giới do Lê khả Phiêu, Đỗ Mười, Nguyễn mạnh Cầm, Phan văn Khải, Võ văn Kiệt, Lê đức Anh… ký kết với Trung cộng. Kết qủa, nhờ có những tên tuổi này mà những vùng đất của quê hương Việt Nam như Bản Giốc, Nam Quan, Lão Sơn, Tục Lãm… đã là phần nội địa của tàu cộng từ năm 1999 và 2000.
Và còn tồi tệ hại hơn cả những phần đất đã bị bán đứt ấy, Nguyễn tấn Dũng, Nông đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Minh Triết… đưa rước tàu cộng sang thầu và trúng thầu tất cả mọi công trình xây dựng, phát triển hạ tầng từ cầu đường, đến các nhà máy điện từ bắc đến nam. Có thể nói, không còn một nơi chốn nào trên mảnh đất quê hương Việt thiếu dấu chân của quan cán Trung cộng vào ra mà không cần phải có giấy thông hành. Ấy là chưa kể đến việc Nguyễn tấn Dũng đưa rước Tàu cộng vào xây dựng cơ sở (bí mật?) ở cao nguyên trung phần và được che dấu bằng cái mỹ từ khai thác Bauxite ở Đak Nông, Tân Rai, Nông Cơ… mà không một quan cán Việt cộng nào được phép lai vãng đến những vùng đất này nữa. Thêm vào đó là việc nhà cầm quyền cộng sản đã đỡ đầu, tích cực hỗ trợ cho các quan cán cấp tỉnh, thành, địa phương tự do ký kết các khế ước cho thuê rừng, thuê biển dài hạn, không thuế hay thuế nhẹ cho các Hoa kiều (tàu cộng) trong khi dân ta không có một mảnh đất làm nhà, bị coi như một thứ nô lệ trên quê hương của mình. Vậy họ là ai? Kẻ bán nước cầu vinh hay những lương đống của đất nước?
b. Tư duy của thành phần này thế nào?
Không phải đến hôm nay, những Kiều công Tiễn trong cái gọi là chính trị bộ mới có sáng kiến đưa ra vấn đề học tiếng Hoa với mục đích đưa Việt Nam tiến nhanh vào vòng nô lệ văn hóa cho Tàu. Nhưng trước đó, Trường Chinh tức Đặng xuân Khu, viên bí thư đầu tiên của đảng cộng sản tại Việt Nam cũng đã mở ra chương trình ngu dân này cho toàn đảng cộng học tập và chấp hành. Có khác là vào thời gian trước, Việt cộng chưa nắm được quyền lực, nên Khu chỉ có thể ra lời kêu gọi. Nhưng nay, Phạm vũ Luận cho rằng đã vững chân để vận động và thực hiện hoài bão, buộc học sinh học tiếng tàu? Trước là để biết cách cung nghinh Tàu theo lời chỉ đạo của Thái Thú; sau là để cá nhân hoặc phe nhóm của Luận giữ được cái ghế? Bởi vì, cả hai cùng một luận điệu như nhau. Chinh viết:
Việt Minh Vận Động cho Việt Nam làm Chư Hầu Trung Quốc
ỦY BAN HÀNH CHÁNH KHÁNG CHIẾN VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HOÀ
Hỡi đồng bào thân mến!
Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng Tư Bản đem vào! Tại sao ta lại truyền bá trong dân chúng từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, cách viết chữ dị kỳ của tên thực dân Alexandre de Rhodes đã đem qua xứ mình như thế ?
Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối Âu Tây ấy – một cách viết rõ ràng có mau thật đấy – và ta hãy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc.
Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta – mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế – có phải là dân tộc văn minh trước nhất hoàn cầu không?
Còn nói gì đến y khoa của Âu Mỹ: Chúng chỉ cắt, đục, khoét, nạo! Có thế thôi! Hỡi đồng bào yêu mến! Chúng ta hãy gạt bỏ cách chữa bệnh của bọn Đế quốc phương Tây đem qua xứ ta! Ta hãy bỏ nhà bảo sinh của chúng, bỏ bệnh viện của chúng, ta hãy dùng thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc Tàu danh tiếng khắp cả hoàn cầu. Ta hãy trở về phương pháp này, trước nữa để ủng hộ các bạn Trung Hoa, sau nữa để loại ra khỏi nước Việt Nam yêu mến của ta bao nhiêu những đồ nhập cảng thực dân như là khoa hoc, phát minh v.v.
Ta hãy quét sạch lũ “trí thức” đã xuất thân ở các trường Âu Mỹ, đế quốc và thực dân! Chúc “Tổng phản công” và “Thi hành mọi phương pháp bài trừ thực dân”.
Trường Chinh, Tổng thư ký đảng Lao Động (cộng sản)
Thật là một tủi nhục cho đất nước và dân tộc Việt Nam khi bản văn này xuất hiện và còn lưu truyền! Nhưng có lẽ nó lại là một hãnh diện to lớn nhất cho cái dòng họ đã đẻ ra Khu và cho cái đảng và nhà nước Việt cộng mà Khu đóng vai trò chỉ đạo. Bởi vì, lãnh tụ, cây lý thuyết của đảng đã đẻ ra được cái bản văn nô lệ có một không hai trong lịch sử loài người!
Hỏi xem, có bao nhiêu người Việt Nam đã đọc bản văn này? Họ đọc và nghĩ gì? Họ, kể cả các đoàn đảng viên của cộng sản, thấy tủi nhục cho dân tộc và đất nước hay hãnh diện vì việc làm của kẻ nô lệ? Rồi có bao nhiêu ngưòi nhìn ra được hướng đi, xin làm nô lệ cho Tàu cộng nằm ngay trong cơ chế lãnh đạo của cái đảng gọi là Việt cộng? Hay, ngoại trừ một chính quyền của Tổng Thống Ngô đình Diệm với ngài cố vấn Ngô đình Nhu?
Ai cũng biết, dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa đã có những quy chế về cư trú và các ngành nghề dành riêng cho giới Hoa kiều cư trú tại Việt Nam. Hơn thế, Tổng Thống Ngô đình Diệm và chính phủ đã có một kế hoạch đứng đắn cho người Hoa hội nhập vào đất nước Việt, nơi mà họ đang sinh sống. Đề, từ nơi đó, họ hòa minh và là người Việt, dần dần quên và bỏ hẳn cái gốc gác của mình đi. Những ai ở Sài Gòn trước kia, đều nhận ra rằng: Chương trình này đã mang lại rất nhiều kết qủa tốt đẹp. Chợ lớn không còn phải là cái chợ của mấy chú ba bụng phệ, một mình một chiếu “ngổ ái nỉ” hoặc hô hóan giữa đường “Hồ chí Mỉnh qúa thối, qúa thối” như xưa. Nhưng là một khuôn khổ sinh hoạt trong phong cảnh, luật lệ Việt Nam. Từ tên đường phố, đến tên các hàng quán đều là những dòng chữ Việt. Đặc biệt các trưòng tư của Hoa kiều vẫn được mở cửa nhưng tiếng Việt, văn hóa Việt phải là ngôn ngữ chính cho học sinh.
Nay bộ GD&ĐT của nhà nước Việt cộng lại có kế hoạch làm những điều trái ngưọc với chính sách của Tổng Thống Diệm khi họ công bố cái gọi là “xin ý kiến rộng rãi” về dự thảo chương trình tiếng Hoa cho cấp tiểu học và cấp THCS, nhằm mục đích “thông qua tiếng Hoa có hiểu biết ban đầu về con người, cuộc sống, văn hóa của người Hoa ở Việt Nam; xây dựng thái độ ham mê học tập tiếng Hoa, tăng cường nhận biết về vai trò của tiếng Hoa trong đời sống”. Ai nghe qua cũng đều phẫn nộ vì biết rõ: Đây chính là mưu đồ Hán hóa người Việt của những quan chức Tàu trong hàng ngũ Việt cộng.
Vì theo đuổi mộng ước làm quan cho Tàu, nên ngay khi cái thông báo của Luận vừa tung lên mạng, lập tức một làn sóng dư luận phẫn nộ trong công chúng đã trỗi lên khắp nơi, trong nước cũng như ngoài nước. Trước tình cảnh ngậm hờn đó, chưa đầy một ngày sau, bộ Giáo không Dục của nhà nước Việt cộng đã phải ra thông báo “đính chính” rằng: “Đối tượng áp dụng là học sinh dân tộc Hoa cấp tiểu học và trung học cơ sở đang sinh sống ở Việt Nam.” Nghe qua tưởng xuôi tai. Thực tế lại khác. Bởi lẽ, nếu đúng như sự việc đính chính thì có khác nào nhà nước này đã xác định rằng, số học sinh người Hoa ở Việt Nam đã qúa nhiều. Nhiều đến nỗi phải đưa tiếng Hoa vào trong chương trình của bậc tiểu học và trung học cơ sở để đáp ứng như cầu cho học sinh chăng?
Hay bản đính chính này chỉ là một cách che đậy mờ ám cung cách dối trá, chạy xin chỗ tựa của Luận. Bởi lẽ, theo bản thống kê dân số của cuộc điều tra dân số chính thức của Tổng cục Thống kê năm 2009, xác định dân số các sắc tộc sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam như sau: Dân tộc Tày có 1.626.392 người – Dân tộc Thái có 1.550.423 người; Dân tộc Mường có 1.268.963 người – Dân tộc Nùng có 968.800 người – Dân tộc Khmer có 1.260.640 người – Dân tộc Chăm có 132.873 người – Dân tộc Hoa có 823.071 người. Dĩ nhiên con số 823.071 chỉ bằng nửa con số 1.626.392 của người Tày. Nhưng tại sao lại được Luận nâng lên hàng “cuốc” sách của bộ giáo dục Việt cộng, thay vì quy hoạch theo vùng, nơi có các sắc tộc sinh sống để giúp bảo vệ tiếng nói của sắc tộc trong đất nước Việt Nam?
Hỏi như thế là để có thể đưa ra một kết luận tạm cho vụ việc này là: Luận muốn nhập cảng thêm nhiều, có thể là rất nhiêu người Hoa theo nhãn hiệu giảo viên và gia đình của họ nhập vào trong lòng nội địa Việt Nam. Sau đó, những người này sẽ dần dần chiếm chỗ và quản trị ngành giáo dục của Việt cộng để chương trình Hán hóa văn hóa Việt Nam được tiến nhanh tiến mạnh lên theo yêu cầu của bành trướng bắc phương? Phần cá nhân, chẳng nói ra thì Luận đã mơ sẽ là một quan viên Thái Thú nhớn nhất?
Thử hỏi, với cái thành tích đặc biệt ấy của giai cấp lãnh đạo đảng và nhà nước Việt cộng ở Việt Nam, liệu chúng ta có thể cộng tác với họ trong việc chống xâm lăng từ phương bắc không? Hay cộng tác với Việt cộng chống bành trướng Bắc Kinh, chỉ là một hành động hỗ trợ chúng đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc vào vòng nô lệ cho Tàu cộng?
Sở dĩ có câu hỏi này là vì: Từ xưa đến nay, có bao giờ, từ Tống, Minh, Nguyên, Hán, Mãn, thôi dòm ngó về phương Nam chưa? Hẳn nhiên là chưa và càng lúc mưu đồ Hán hóa phương Nam càng lớn. Nhất là lúc phong cách của một anh bán hàng rong, bán ve chai để kíếm sống cách đây 50 năm đã được Tây phương đầu tư và dạy cho học biết về kỹ thuật tân tiến, nên Bắc Kinh càng nóng lòng muốn phô trưong cái khả năng của mình ra thế giới bên ngoài hơn là chấp nhận cái phần hèn của những ngày Thanh mạt, hay ngày đầu của “cải cách ruộng đất” và “cách mạng văn hóa” với Mao và nhóm tứ nhân bang!
Khi cái khát vọng muốn phô trương càng lớn, sức ép ấy đè lên phần đất phương Nam càng nhiều. Nghĩa là, bành trướng Bắc Kinh muốn dùng Việt Nam như cái bàn đạp để phô trương và thách đố sức mạnh của mình ra thế giới bên ngoài. Theo đó, Biển Đông được chọn như là bàn cờ, và con cờ lại chính là những kẻ xin làm nô lệ cho Tàu trong hàng ngũ lãnh đạo của đảng và nhà nước Việt cộng. Ở trong trường hợp này, nếu người Việt Nam không vận động được toàn lực sức mạnh của đồng bào ở trong nước, cộng với sự yểm trợ hữu hiệu của đồng bào ở hải ngoại và vận động được các lân bang trợ giúp, nguy cơ bị chính Việt cộng tiếp tay, đưa Việt Nam vào vòng Hán hóa như Tây Tạng là rất lớn. Nếu như không muốn nói là rất nhanh. Ngoại trừ một trường hợp. Sau thời qúa độ của cộng sản, Trung cộng lại sẽ quay về với cái bản đồ của thời Chiến Quốc.
Nhìn lại chuyện xưa. Người Do Thái đã có được một đoạn kết sau 40 năm lưu đày. Dân Việt Nam ta thế nào? Thế nào và ra sao thì chưa biết sao. Nhưng con số 40 tính từ ngày 30- 4-1975 đến nay đã gần kề. Đó tuy không phải là một con số qúa lớn. Nhưng đủ cho chúng ta nhìn thấy một hình ảnh. Hầu như những ngưòi đã trưởng thành khi rời Ai Cập đều không vào được đất hứa, dù rằng họ là những người hăng hái nhất quyết ra đi và tìm về đất hứa. Như thế có phải là một bất công hay không? Tôi không biết có phải là một bất công hay không. Nhưng cho rằng, cái trưởng thành ấy phải lùi lại dĩ vãng, dù phía bên này hay là bên kia, để cho những thành tựu mới phát triển vươn lên. Và trong cái nhìn trưởng thành ấy, thiết tưởng đến lúc, mỗi ngưòi nên có cái nhìn định hướng rõ ràng cho tương lai của đất nước hơn là mơ hồ với màu sắc ảo giác chính trị. Rồi tích cực hơn, nên đặt ra một câu hỏi để mọi người đều có cơ hội trả lời và hỗ trợ cho câu trả lời của chính mình:
Ai sẽ cứu Non Sông?
1- Đồng bào ở hải ngoại chăng?
2- Trí thức lỡ thời, dở thầy, dở thợ, (móc ngoặc với Việt cộng) ở hải ngoại?
3- Thanh niên, sinh viên, học sinh và đồng bào ở trong nước?
4- Trí thức xã hội, dân tộc ở tro ng nước?
5- Quân đội Việt Nam chăng?
• Trách nhiệm Cứu Non Sông là của mọi con dân Việt Nam. Nhưng về thành phần, động lực, dư luận cho rằng, thuyền đã ra khơi rất khó quay về. Những ngưòi dở hơi sức lực của họ dành “oánh” nhau còn không đù, sức đâu cứu non sông. Theo đó, sức sống, năng lực của dân tộc chỉ còn ở trong huyết quản của người thanh niên, sinh viên học sinh. Họ sẽ dâng cao ngọn cờ cứu Non Sông. Rồi Ngô quyền, trong hàng ngũ quân đội vì mệnh nước mà chém Kiều công Tiễn, xuất binh. Khi đó, đồng bào trong cả nước, như ngọn sóng thần dâng lên quyét sạch rác rưởi cộng sản và bành trướng ra khỏi quê hương Việt Nam. Mong lắm thay.
• Câu trả lời của bạn là gì nào?
Xương trắng tiền nhân xây Đất Mẹ,
Máu hồng con cháu cứu Non Sông.
Bảo Giang
Theo Đàn Chim Việt
Gửi ý kiến của bạn