Mùa Tĩnh Ngục (tưởng nhớ Đào Tăng)
"Trời mù sương rồi lữ khách ơi
Lều tranh đâu thiếu chén ân tình
Dừng đía! Tội gì mà đi mãi
Bốn góc biển trời gió lộng thôi"
Chàng lữ khách ngần-ngừ không muốn bước
Rượu Quỳnh-Như ai rót át hương rừng
Kìa bếp lửa hồng lên con cá nhảy
Và cửa rừng-Sương phủ trắng mênh mông!
" Mời khách phong sương một lần đến
(Dẫu biết mai này có gặp nhau?)
Cửa rừng đêm ngày không ai đóng
Ngại ngần gì một chút vãi nhân duyên?"
"Đã mấy mùa sương đẫm lấp cô liêu
Chung rượu lạt đợi người xưa quên lối
Này lữ khách phong trần
Mực cạn gươm cùm nào phải chỉ mình ngươi"
Ô hô! lão già đầu tinh quái
Nghe như chừng quen biết tự bao giờ
Nửa đời người đầu phơi trên bốn biển
Há ngại gì một men ấm tri-âm...
"Ta biết mà! Sớm muộn ngươi cũng đến
Rượu Quỳnh như say khướt đã bao đêm
Cửa Tùng đấy! Rừng sương đang giỗ ngủ
Ta chờ đợi - lâu rồi - Ngươi biết chưa?"
"Này lão già! chừng như ta quen biết
Phải chăng là người đấy cố nhân xưa"
Cố nhân ư! hà hà! ừ cố-nhân
Những năm dài quên bẵng
Trời Bắc biển Nam
Gươm cùn mực cạn
Ta đem chí bình sinh
Nghêu ngao hát giữa cổng chùa...
Bọn trẻ nhỏ gọi ta là quái đạo
Lũ già đầu bảo ta thằng châm-chích
Xùa chó lùa trâu đẩy ta ra trước biển...
... Này bạn nhỏ! Sao người lại khóc
Cửa rừng kia đêm trường dài hun-hút
Ngươi khuất rồiá! Ta còn biết có ai!
Đêm nay rừng Tùng
Gió reo vi-vút
Chén tương-phùng ai chuốc cạn từ lâu...
Phan Tứ
(12/1995 . Những ngày cùm biệt giam ở Đầm Đùn)
Gửi ý kiến của bạn