Xin tạ lỗi với đời trai khói lửa
Những địa danh ngang dọc bước quân hành
Đêm tráng-sỹ qua sông lần vĩnh-biệt
Tưởng đang còn cuộc rượu lúc tàn canh.
Xin tạ lỗi cùng chinh-phu tử-sĩ
Giấc liêu-trai hồn quyện bóng trăng tà
Như mãnh hổ nhớ sương rừng khí núi
Cõi âm phần còn mải-miết bôn-ba.
Xin tạ lỗi với rừng sâu núi thẳm
Cùng đại-dương sóng cuồng nộ thét gầm
Ngày tháng vẫn lạnh lùng qua ánh mắt
Đứng ngây nhìn vòng sinh tử vô tâm.
Xin tạ lỗi với khung trời rực lửa
Đỡ bông dù bung tỏa giữa không trung
Đôi cánh xoải đã nặng oằn bom đạn
Đưa ta ra khỏi cơn bão trập-trùng.
Xin tạ lỗi mộng bình mông thủa trước
Giấc nam-kha bay thấu điện Dao-trì
Ngoảnh mặt lại con đò xưa rẽ bến
Cũng thôi đành như gỗ đá vô tri.
Xin tạ lỗi cùng tâm-tư khắc-khoải
Gánh trên vai mộng vá dải giang-hà
Chân chưa mỏi con đường dài vạn dặm
Lời thề xưa chừng vỗ cánh bay xa.
Xin tạ lỗi chí tang bồng hồ thỉ
Kiếm cung xưa treo gió cuốn mây ngàn
Qùy chịu tội với hồn thiêng sông núi
Giấc mơ đời theo lịch-sử sang trang.
Xin tạ lỗi với ai người chinh-phụ
Đã hóa thân nàng Tô-Thị trông chờ
Đứng sừng-sững giữa hai vầng nhật nguyệt
Nhỏ xuống dòng lệ máu bốc thành thơ.
Xin tạ lỗi cùng em người hiền phụ
Đã vì ta lận đận suốt một thời
Cùng ngụp lặn trôi theo dòng sinh-mệnh
Tấm gương đời cuối thế-kỷ hai mươi.
Trần Ngọc Nguyên Vũ
Gửi ý kiến của bạn